Truyện ma Bóng ai ở sau vườn ?
Lượt xem : |
h?
Tôi run rẩy, da gà vẫn nổi lên và nói:
- Rõ ràng anh thấy Thi vẫn còn sống, anh ta đòi chui ra khỏi hố.
Nghe xong, Phương cũng rùng mình, nhìn lại vào cái hố, hai chúng tôi đứng đó được tầm mấy phút nhìn trằm trằm vô cái xác của Thi, thì Phương quay qua giục tôi:
- Thôi lấp hố lẹ đi anh, kẻo người ta nhìn thấy thì không hay đó.
Tôi nghe lời, tay vẫn run run cầm xẻng vùi chỗ đất lên. Xong việc tôi vô buồng tắm chét lại cái hố mới đập ra. Xong việc đâu đấy, tôi và phương dọn dẹp và tỏ ra như không có chuyện gì.
Tưởng rằng mọi việc sẽ chấm dứt, nhưng không phải vậy. Cái đêm hôm chôn xác của Thi sau vườn. Phương sáng hôm sau có kể cho tôi rằng nàng không tài nào ngủ được, vì cái buồng tắm đó cứ phát ra tiếng đập vô tường như kiểu có ai đó đòi ra. Tôi cứ khuyên can Phương mãi và bảo chắc đó là nàng lo sợ quá nên mới nghe nhầm. Đêm hôm sau tôi quyết tâm qua ngủ cùng để cho Phương đỡ sợ. Quả đúng như lời Pương nói, từ buồng tắm vọng ra tiếng đập vô tường rất rõ. Tôi lấy can đảm, tay cầm con dao, tiến về phía buồng tắm đó. Đứng ngay trước cửa, cái tiếng đó vẫn vọng ra. Tôi lấy can đảm, dùng chân đạp cửa, bật vội đèn lên. Không có ai, tiếng đập vào tường cũng biến mất, tôi ngó quanh một lúc không thấy gì bền tắt đèn và đóng cửa lại. Vừa quay lưng đi, thì tiếng đập lại vang vọng. Lúc này tôi lấy hết can đảm quay lại đạp nhanh cửa ra, kết quả vẫn vậy. Tôi chán nản vòng về, nhưng tiếng đập vẫn vang vọng. Tôi quay về nằm dưới đất, Phương bèn hỏi:
- Sao rồi anh?
Tôi nói lái đi cho Phương đỡ sợ:
- Tiếng bên nhà hàng xóm ý mà em, mai anh qua bảo họ không đập nữa.
Phương có tôi bên cạnh cũng an tâm hẳn, nàng ngủ ngon lành, còn tôi thì cả đêm đó không tài nào ngủ được, cứ nằm lắng tai nghe tiếng dập vào tường vọng ra từ nhà vệ sinh.
Đến sáng hôm sau, một thầy tu đi khất thực ngang qua nhà Phương, Phương vội lấy ít hoa quả ra cho vị thầy tu đó. Vị thầy tu đó cám ơn Phương, lúc Phương đinh quay vào nhà, vị thầy tu đó nói:
- Mô phật, thiện tai, thiện tai. Bỏ đầu đao xuống lập địa thành phật.
Phương nghe câu đó thì rùng mình, mà quay lại nhìn vị thầy tu như không tin vào tia mình ...
- Mô phật, thiện tai, thiện tai. Bỏ đầu đao xuống lập địa thành phật.
Phương nghe câu đó thì rùng mình, mà quay lại nhìn vị thầy tu như không tin vào tim mình ... phương vội mời thầy tu vào nhà ngồi, thầy chỉ nhìn xung quanh căn nhà rồi bảo
Thầy nói
"Âm khí nặng nề vốn không phải là nơi người trần thế tục sinh sống, hay từ bỏ tất cả và mong chờ vào 1 bình minh thí chủ sẽ thấy, trên thế gian vẫn còn có chân tình"
Không hiểu những gì thầy vừa nói, phương vẫn bố thí cho thầy chút cơm rồi tạm biệt thầy, trong đầu phương không ngừng nghĩ đến 2 từ "Âm khí" mà thầy nói, cô lại nghĩ đến thằng thi đang nằm mở mắt trưng trưng dưới cái hố sâu vun vút mà tôi đã đào ở sau vườn, chỉ nghĩ đến thôi cô đã hoảng sợ toát mồ hôi trên trán ra, cô bước vào phòng, ân cần bên cạnh chăm sóc tôi sau lần tôi bị té trong nhà vệ sinh, các vết thương trên người tôi vẫn còn rỉ máu, cô nắm lấy tay tôi, nước mắt rưng rưng tự hận mình vì sao lại kéo tôi vào chuyện gia đình của cô ấy trong khi tôi vẫn đang nằm ngủ để dưỡng thương. Tình yêu của chúng tôi luôn gặp nhiều trắc trở khi cã 2 vong hồn của bác sáu và thằng thi cứ bám theo chúng tôi muốn lôi chúng tôi về âm phủ. Đêm hôm nay trời lại mưa nặng hạt, tất cả bóng đèn trong nhà đều được phương bật sáng từ khi trời còn chưa tối, cô ấy nằm bên cạnh tôi nhìn tôi trìu mến cho đến khi tỉnh dậy, khi những cảnh vật đầu tiên tôi mở mắt ra nhìn thấy đó là cô ấy, đôi mắt buồn rưng rưng dòng lệ, tôi cười nhẹ dang rộng vòng tay ôm lấy cô ấy vào lòng, khẽ nói cho cô ấy biết những lời yêu thương
"Em sao vậy vợ yêu của anh?"
Cô ấy ôm ghì lấy tôi, tay nắm tay tôi đưa xuống bụng nói
"Ở đây của em, đã có con của anh rồi"
Tôi giật mình ngồi dậy tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt tôi rưng rưng giọt lệ, tôi nhìn cô ấy không chớp mắt, tôi nói
"Anh .... anh được làm cha rồi, anh được làm cha rồi"
Vui vẻ quá mức tôi quên hẳn đi các vết thương trên người, tôi chạy đến bế cô ấy lên vì sung sướng, cảnh vật xung quanh đáng sợ như ngày nào nhưng bây giờ đã không còn nữa, cô ấy cũng vui không kém gì tôi, cô ấy nói
"sáng nay có 1 thầy tu nói với em, ngôi nhà này đầy âm khí, em cảm thấy sợ"
tôi cười nói
"Nếu em cảm thấy sợ mình sẽ bán nhà này, dọn nơi khác, nơi mà không có thứ gì ám ảnh chúng ta"
dù đó là 1 lời khuyên nhưng cô ấy không đồng ý, vì đây là căn nhà của bác sáu ưa thích nhất, chiều theo quyết định cô ấy, tôi ở lại cùng cô ấy để cô ấy đỡ hoảng sợ, đang vui vẻ thì bỗng ở cửa nhà vệ sinh, cửa nhà sân vườn sau, đều phát ra tiếng động lạ, tiếng như ai đó dang dùng móng tay cào cấu vào cánh cửa, như muốn xông vào nhà giết chết cả 2 chúng tôi, cả chúng tôi run lẩy bẩy, tiếng động ngày càng rõ hơn như bên tai tôi, tôi cùng phương đi xuống nhà dưới, tôi vớ tay lấy con dao thủ sẵn trên tay, đi đến gần cửa nhà sau sân vườn tôi la lớn "Ai vậy" khi nghe tiếng của tôi thì tất cả cửa trong nhà, cửa sổ, cửa sau, cửa phòng đều có tiếng móng tay cào cấu vào cửa, bóng đèn trong nhà chớp tắt liên tục, tay của phương toát ra nhiều mồ hôi hơn càng nắm chặt tay tôi hơn, bên ngoài tiếng sấm cứ đánh liên tục xuống góc cây đa trong sân vườn ... cứ 1 tý lại có 1 vệt sáng trên trời lóe lên, khiến tôi thấy rõ hình dáng thằng thi đang đứng trước sân vườn máu me vãi khắp người nó, cứ chốc lát lại có tiếng rên vang lên "Ở dưới này lạnh lắm, đốt cho anh cái áo đi phương", tôi trấn an phương đừng hoảng sợ rồi là lớn lên "Im hết đi" đèn tắt rụp, những âm thành cào cấu không còn nữa, nhưng lại có bóng dáng 1 người đàn ông đứng trước sân vườn trong cơn mưa tầm tã lúc ẩn, lúc hiện rồi biến mất sau vườn cây âm u ở sân vườn sau nhà, tôi tiến đến gần cánh cửa sân vườn nhà sau, dùng tay đẩy nhè nhẹ cánh cửa ra, và phía sau cánh cửa này chính là ........
... Nhưng lại có bóng dáng 1 người đàn ông đứng trước sân vườn trong cơn mưa tầm tã lúc ẩn , lúc hiện rồi biến mất sau vườn cây âm u ở sân vườn sau nhà , tôi tiến đến gần cánh cửa sân vườn nhà sau , dùng tay đẩy nhè nhẹ cánh cửa ra, và phía sau cánh cửa này chính là ........ Ông Sáu. Tôi hết hồn, buông con dao, và ngã ngửa xuống đất, sợ hãi nhìn vào ông Sáu, một bộ đồ trắng, người gầy gò... chỉ có hai con mắt thì xanh lè. Còn chưa hết kinh hãi, thì từ đằng sau hiện lên hai người nữa mặc đồ đen, tây cầm roi dâu da, mắt đỏ lòm. Như quá sợ hãi, tôi vội quỳ xuống mà lạy lục:
- Xin ông Sáu tha mạng cho con, con biết tội con rồi ... Ông Sáu ơi.
Đèn Điện lại sáng, tôi hơi ngửng đầu lên nhìn thì ba cái vong kia đã biến mất. Tôi vẫn còn hơi nổi da gà, tim đập nhanh, liền đứng lên tiến ra cửa, ngó nghiêng cái khu vườn sau. Bốn bề không còn gì cả, chỉ còn mưa và sấm chớp vang trời. Tôi đóng cửa quay lại nằm bên Phương, thật là lạ lùng, nàng đã ngủ say từ lúc nào không hay. Rồi tôi vòng tay ôm lấy nàng và cũng nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ, tôi lần tay xuống bụng Phương hạnh phúc mà nghĩ thầm "con của bố".
Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp, đúng như câu "sau cơn mưa trời lại sáng". Phương đã dậy nấu đồ ăn từ lúc nào. Tôi cũng tỉnh dậy, chui khỏi giường và đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Ngồi vào bàn, Phương bê cho tôi một tô mỳ nóng hổi, tôi vừa định cẩm đũa lên ăn thì Phương nói:
- Hôm qua, ông Sáu về thăm em đấy anh ạ...
Tôi nghe đến ông Sáu thì da gà nổi hết cả lên, tôi cố
Tôi run rẩy, da gà vẫn nổi lên và nói:
- Rõ ràng anh thấy Thi vẫn còn sống, anh ta đòi chui ra khỏi hố.
Nghe xong, Phương cũng rùng mình, nhìn lại vào cái hố, hai chúng tôi đứng đó được tầm mấy phút nhìn trằm trằm vô cái xác của Thi, thì Phương quay qua giục tôi:
- Thôi lấp hố lẹ đi anh, kẻo người ta nhìn thấy thì không hay đó.
Tôi nghe lời, tay vẫn run run cầm xẻng vùi chỗ đất lên. Xong việc tôi vô buồng tắm chét lại cái hố mới đập ra. Xong việc đâu đấy, tôi và phương dọn dẹp và tỏ ra như không có chuyện gì.
Tưởng rằng mọi việc sẽ chấm dứt, nhưng không phải vậy. Cái đêm hôm chôn xác của Thi sau vườn. Phương sáng hôm sau có kể cho tôi rằng nàng không tài nào ngủ được, vì cái buồng tắm đó cứ phát ra tiếng đập vô tường như kiểu có ai đó đòi ra. Tôi cứ khuyên can Phương mãi và bảo chắc đó là nàng lo sợ quá nên mới nghe nhầm. Đêm hôm sau tôi quyết tâm qua ngủ cùng để cho Phương đỡ sợ. Quả đúng như lời Pương nói, từ buồng tắm vọng ra tiếng đập vô tường rất rõ. Tôi lấy can đảm, tay cầm con dao, tiến về phía buồng tắm đó. Đứng ngay trước cửa, cái tiếng đó vẫn vọng ra. Tôi lấy can đảm, dùng chân đạp cửa, bật vội đèn lên. Không có ai, tiếng đập vào tường cũng biến mất, tôi ngó quanh một lúc không thấy gì bền tắt đèn và đóng cửa lại. Vừa quay lưng đi, thì tiếng đập lại vang vọng. Lúc này tôi lấy hết can đảm quay lại đạp nhanh cửa ra, kết quả vẫn vậy. Tôi chán nản vòng về, nhưng tiếng đập vẫn vang vọng. Tôi quay về nằm dưới đất, Phương bèn hỏi:
- Sao rồi anh?
Tôi nói lái đi cho Phương đỡ sợ:
- Tiếng bên nhà hàng xóm ý mà em, mai anh qua bảo họ không đập nữa.
Phương có tôi bên cạnh cũng an tâm hẳn, nàng ngủ ngon lành, còn tôi thì cả đêm đó không tài nào ngủ được, cứ nằm lắng tai nghe tiếng dập vào tường vọng ra từ nhà vệ sinh.
Đến sáng hôm sau, một thầy tu đi khất thực ngang qua nhà Phương, Phương vội lấy ít hoa quả ra cho vị thầy tu đó. Vị thầy tu đó cám ơn Phương, lúc Phương đinh quay vào nhà, vị thầy tu đó nói:
- Mô phật, thiện tai, thiện tai. Bỏ đầu đao xuống lập địa thành phật.
Phương nghe câu đó thì rùng mình, mà quay lại nhìn vị thầy tu như không tin vào tia mình ...
- Mô phật, thiện tai, thiện tai. Bỏ đầu đao xuống lập địa thành phật.
Phương nghe câu đó thì rùng mình, mà quay lại nhìn vị thầy tu như không tin vào tim mình ... phương vội mời thầy tu vào nhà ngồi, thầy chỉ nhìn xung quanh căn nhà rồi bảo
Thầy nói
"Âm khí nặng nề vốn không phải là nơi người trần thế tục sinh sống, hay từ bỏ tất cả và mong chờ vào 1 bình minh thí chủ sẽ thấy, trên thế gian vẫn còn có chân tình"
Không hiểu những gì thầy vừa nói, phương vẫn bố thí cho thầy chút cơm rồi tạm biệt thầy, trong đầu phương không ngừng nghĩ đến 2 từ "Âm khí" mà thầy nói, cô lại nghĩ đến thằng thi đang nằm mở mắt trưng trưng dưới cái hố sâu vun vút mà tôi đã đào ở sau vườn, chỉ nghĩ đến thôi cô đã hoảng sợ toát mồ hôi trên trán ra, cô bước vào phòng, ân cần bên cạnh chăm sóc tôi sau lần tôi bị té trong nhà vệ sinh, các vết thương trên người tôi vẫn còn rỉ máu, cô nắm lấy tay tôi, nước mắt rưng rưng tự hận mình vì sao lại kéo tôi vào chuyện gia đình của cô ấy trong khi tôi vẫn đang nằm ngủ để dưỡng thương. Tình yêu của chúng tôi luôn gặp nhiều trắc trở khi cã 2 vong hồn của bác sáu và thằng thi cứ bám theo chúng tôi muốn lôi chúng tôi về âm phủ. Đêm hôm nay trời lại mưa nặng hạt, tất cả bóng đèn trong nhà đều được phương bật sáng từ khi trời còn chưa tối, cô ấy nằm bên cạnh tôi nhìn tôi trìu mến cho đến khi tỉnh dậy, khi những cảnh vật đầu tiên tôi mở mắt ra nhìn thấy đó là cô ấy, đôi mắt buồn rưng rưng dòng lệ, tôi cười nhẹ dang rộng vòng tay ôm lấy cô ấy vào lòng, khẽ nói cho cô ấy biết những lời yêu thương
"Em sao vậy vợ yêu của anh?"
Cô ấy ôm ghì lấy tôi, tay nắm tay tôi đưa xuống bụng nói
"Ở đây của em, đã có con của anh rồi"
Tôi giật mình ngồi dậy tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt tôi rưng rưng giọt lệ, tôi nhìn cô ấy không chớp mắt, tôi nói
"Anh .... anh được làm cha rồi, anh được làm cha rồi"
Vui vẻ quá mức tôi quên hẳn đi các vết thương trên người, tôi chạy đến bế cô ấy lên vì sung sướng, cảnh vật xung quanh đáng sợ như ngày nào nhưng bây giờ đã không còn nữa, cô ấy cũng vui không kém gì tôi, cô ấy nói
"sáng nay có 1 thầy tu nói với em, ngôi nhà này đầy âm khí, em cảm thấy sợ"
tôi cười nói
"Nếu em cảm thấy sợ mình sẽ bán nhà này, dọn nơi khác, nơi mà không có thứ gì ám ảnh chúng ta"
dù đó là 1 lời khuyên nhưng cô ấy không đồng ý, vì đây là căn nhà của bác sáu ưa thích nhất, chiều theo quyết định cô ấy, tôi ở lại cùng cô ấy để cô ấy đỡ hoảng sợ, đang vui vẻ thì bỗng ở cửa nhà vệ sinh, cửa nhà sân vườn sau, đều phát ra tiếng động lạ, tiếng như ai đó dang dùng móng tay cào cấu vào cánh cửa, như muốn xông vào nhà giết chết cả 2 chúng tôi, cả chúng tôi run lẩy bẩy, tiếng động ngày càng rõ hơn như bên tai tôi, tôi cùng phương đi xuống nhà dưới, tôi vớ tay lấy con dao thủ sẵn trên tay, đi đến gần cửa nhà sau sân vườn tôi la lớn "Ai vậy" khi nghe tiếng của tôi thì tất cả cửa trong nhà, cửa sổ, cửa sau, cửa phòng đều có tiếng móng tay cào cấu vào cửa, bóng đèn trong nhà chớp tắt liên tục, tay của phương toát ra nhiều mồ hôi hơn càng nắm chặt tay tôi hơn, bên ngoài tiếng sấm cứ đánh liên tục xuống góc cây đa trong sân vườn ... cứ 1 tý lại có 1 vệt sáng trên trời lóe lên, khiến tôi thấy rõ hình dáng thằng thi đang đứng trước sân vườn máu me vãi khắp người nó, cứ chốc lát lại có tiếng rên vang lên "Ở dưới này lạnh lắm, đốt cho anh cái áo đi phương", tôi trấn an phương đừng hoảng sợ rồi là lớn lên "Im hết đi" đèn tắt rụp, những âm thành cào cấu không còn nữa, nhưng lại có bóng dáng 1 người đàn ông đứng trước sân vườn trong cơn mưa tầm tã lúc ẩn, lúc hiện rồi biến mất sau vườn cây âm u ở sân vườn sau nhà, tôi tiến đến gần cánh cửa sân vườn nhà sau, dùng tay đẩy nhè nhẹ cánh cửa ra, và phía sau cánh cửa này chính là ........
... Nhưng lại có bóng dáng 1 người đàn ông đứng trước sân vườn trong cơn mưa tầm tã lúc ẩn , lúc hiện rồi biến mất sau vườn cây âm u ở sân vườn sau nhà , tôi tiến đến gần cánh cửa sân vườn nhà sau , dùng tay đẩy nhè nhẹ cánh cửa ra, và phía sau cánh cửa này chính là ........ Ông Sáu. Tôi hết hồn, buông con dao, và ngã ngửa xuống đất, sợ hãi nhìn vào ông Sáu, một bộ đồ trắng, người gầy gò... chỉ có hai con mắt thì xanh lè. Còn chưa hết kinh hãi, thì từ đằng sau hiện lên hai người nữa mặc đồ đen, tây cầm roi dâu da, mắt đỏ lòm. Như quá sợ hãi, tôi vội quỳ xuống mà lạy lục:
- Xin ông Sáu tha mạng cho con, con biết tội con rồi ... Ông Sáu ơi.
Đèn Điện lại sáng, tôi hơi ngửng đầu lên nhìn thì ba cái vong kia đã biến mất. Tôi vẫn còn hơi nổi da gà, tim đập nhanh, liền đứng lên tiến ra cửa, ngó nghiêng cái khu vườn sau. Bốn bề không còn gì cả, chỉ còn mưa và sấm chớp vang trời. Tôi đóng cửa quay lại nằm bên Phương, thật là lạ lùng, nàng đã ngủ say từ lúc nào không hay. Rồi tôi vòng tay ôm lấy nàng và cũng nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ, tôi lần tay xuống bụng Phương hạnh phúc mà nghĩ thầm "con của bố".
Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp, đúng như câu "sau cơn mưa trời lại sáng". Phương đã dậy nấu đồ ăn từ lúc nào. Tôi cũng tỉnh dậy, chui khỏi giường và đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Ngồi vào bàn, Phương bê cho tôi một tô mỳ nóng hổi, tôi vừa định cẩm đũa lên ăn thì Phương nói:
- Hôm qua, ông Sáu về thăm em đấy anh ạ...
Tôi nghe đến ông Sáu thì da gà nổi hết cả lên, tôi cố
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.