Truyện người lớn Trinh tiết có đáng để đánh đổi tình yêu
Lượt xem : |
n hướng đến vẫn chỉ là Phương. Hắn mong đợi gì ở Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo hơn Phương? 1 cô gái Hắn đặt nhiều tình cảm hơn Phương? hay chỉ vì Trang là 1 cô gái... còn trinh?
Đêm.
Hắn không ngủ được.
Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Hắn nhớ.
Nhớ ai?
Nhớ Phương - 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy hắn. Không biết bây giờ cô thế nào. Hắn không đủ can đảm nhắn tin cho cô, hắn biết mình tồi như thế nào. Hắn chỉ biết chắc chắn 1 điều, hắn đã gây ra cho cô căn bệnh quái quỉ, và hắn đã bỏ rơi cô trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là cô đang khóc.
Nhớ Trang - 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái hắn chưa biết gì nhiều ngoài một chữ trinh tiết. Tại sao thế? Tại sao hắn lại quan tâm đến cái trinh tiết mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế?
Tại sao hắn khốn nạn đến thế?
Trong quãng thời gian chờ đợi cô, hắn phát hiện ra cô cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của cô không long lanh như của Phương nhưng cô có đôi mắt của phẳng lặng.
Cô không nói nhiều như Phương, không vui tính như Phương nhưng cô có chiều sâu hơn. Hắn nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Phương mà hắn chưa đoán đươc.
Lúc nào ở bên cạnh Trang, hắn cũng nghĩ đến Phương, so sánh giữa 2 người, hắn tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Phương, đang tìm, và có lẽ là chưa có.
Hôm đó là 1 chiều mưa.
Hắn và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, Hắn bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che mặt. Là cô, là Phương. Cô nhìn hắn, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, em nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của cô.
Rồi cô đi thẳng. Hắn sững người. 8 tháng không gặp cô rồi còn gì. Cô khác quá. Đôi mắt của cô thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và cô đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Cô yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Hắn cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái Hắn từng yêu. Trang hỏi Hắn:
- Ai thế anh?
- 1 con đĩ hám tiền em ạ.
Sau hôm đó, Hắn cũng nghĩ đến Phương đôi ba lần. Rằng là Hắn không ngờ Phương là người như thế, rằng là may sao ngày xưa Hắn bỏ Phương. Đáng khinh quá.
Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm.
Gia đình hắn và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Hắn đã quen dần với việc có Trang. Cả hai hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và cả hai quan hệ là thường xuyên. Quan hệ với Trang, Hắn thấy sung sướng vì hắn là người nắm giữ trinh tiết của cô.
Hắn, nói chung cũng hạnh phúc.
Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng phải nói thật là tình cảm Hắn dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của họ bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì cô còn trinh tiết. Hắn đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên Hắn vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh chóng.
Hắn nghĩ vậy!
Ngày cưới.
Trước khi đến giờ cưới, hắn đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày Hắn mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao Hắn lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì hắn không thực sự hạnh phúc hay vì hắn là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Phương đang làm gì? Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong Hắn.
Cô có đang nhớ đến Hắn không? Đã bao lâu rồi hắn không được nói chuyện với cô? Bao lâu rồi hắn không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi hắn không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của cô? Bao lâu rồi kể từ ngày hắn bước đi?
Nhưng tại sao cô lại như thế? Tại sao cô lại mất trinh trước khi quan hệ với hắn? Tại sao cô lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả Phương?
Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Phương, hắn bỗng nhìn thấy cô. Phải, đó là cô. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt hắn. Chiếc váy xanh xòe dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là cô rồi, người con gái trong hắn. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.
- Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? - Cô cười mỉm với hắn.
- Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao cô lại ở đây? - Hắn gãi đầu.
- Em muốn gặp anh.
- Gặp anh ư? Để làm gì hả em? - Hắn ngạc nhiên.
- Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi - Đôi mắt cô đầy sự nài nỉ.
Hắn đồng ý. Cô kiễng chân lên thơm hắn, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong hắn, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, cô là ai thế? Thiên thần trong hắn ư? Rồi bỗng cô cắn vào má Hắn. Hắn đau quá nên ủn cô ra.
- Cô điên à? - Hắn hét lên.
- Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.
Cô lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho Hắn.
- Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi - Hắn nói thẳng vào mặt cô như vậy rồi chạy đi không định hướng. Cô đang chạy theo Hắn. Hắn như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Hắn chạy qua đường. Ôi, xe ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!!!!!!!!!!!
Mở mắt ra, hắn đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Hắn vẫn hoa mày chóng mặt, hắn lay Trang dậy:
- Ôi, anh tỉnh rồi à? - Trang mừng rỡ hỏi hắn.
- Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? - Hắn nhíu mày hỏi.
- Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.
- Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.
- Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.
- Rồi sao?
- Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.
- Thế còn cô gái kia?
- Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia. Rồi hắn đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Hắn hỏi y tá. Cô ấy bảo:
- Bệnh nhân Phương đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.
- Cô ấy bị nặng không chị? - Hắn sốt sắng hỏi.
- Nặng, khó mà qua được.
Hắn không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.
Hắn vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Phương. Ngồi trên taxi, Hắn bứt rứt khó chịu không yên, Hắn thấy mình có lỗi, Hắn đã làm gì với Phương thế này. Hắn đã rời xa cô chỉ vì 1 trinh tiết ư? Ôi, Hắn hận chính bản thân mình, Hắn là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Hắn đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của cô trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng.
Tình yêu ư? Hắn đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho cô chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là cô, cô luôn âm thầm đi theo Hắn, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của Hắn. Cô mà có mệnh hệ gì thì làm sao Hắn sống được. " Hắn cần cô, cần hình bóng của cô, Hắn sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của Hắn, tình yêu của Hắn, hãy về với Hắn cô nhé, Hắn đến đây, Hắn
Đêm.
Hắn không ngủ được.
Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Hắn nhớ.
Nhớ ai?
Nhớ Phương - 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy hắn. Không biết bây giờ cô thế nào. Hắn không đủ can đảm nhắn tin cho cô, hắn biết mình tồi như thế nào. Hắn chỉ biết chắc chắn 1 điều, hắn đã gây ra cho cô căn bệnh quái quỉ, và hắn đã bỏ rơi cô trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là cô đang khóc.
Nhớ Trang - 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái hắn chưa biết gì nhiều ngoài một chữ trinh tiết. Tại sao thế? Tại sao hắn lại quan tâm đến cái trinh tiết mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế?
Tại sao hắn khốn nạn đến thế?
Trong quãng thời gian chờ đợi cô, hắn phát hiện ra cô cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của cô không long lanh như của Phương nhưng cô có đôi mắt của phẳng lặng.
Cô không nói nhiều như Phương, không vui tính như Phương nhưng cô có chiều sâu hơn. Hắn nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Phương mà hắn chưa đoán đươc.
Lúc nào ở bên cạnh Trang, hắn cũng nghĩ đến Phương, so sánh giữa 2 người, hắn tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Phương, đang tìm, và có lẽ là chưa có.
Hôm đó là 1 chiều mưa.
Hắn và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, Hắn bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che mặt. Là cô, là Phương. Cô nhìn hắn, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, em nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của cô.
Rồi cô đi thẳng. Hắn sững người. 8 tháng không gặp cô rồi còn gì. Cô khác quá. Đôi mắt của cô thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và cô đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Cô yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Hắn cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái Hắn từng yêu. Trang hỏi Hắn:
- Ai thế anh?
- 1 con đĩ hám tiền em ạ.
Sau hôm đó, Hắn cũng nghĩ đến Phương đôi ba lần. Rằng là Hắn không ngờ Phương là người như thế, rằng là may sao ngày xưa Hắn bỏ Phương. Đáng khinh quá.
Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm.
Gia đình hắn và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Hắn đã quen dần với việc có Trang. Cả hai hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và cả hai quan hệ là thường xuyên. Quan hệ với Trang, Hắn thấy sung sướng vì hắn là người nắm giữ trinh tiết của cô.
Hắn, nói chung cũng hạnh phúc.
Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng phải nói thật là tình cảm Hắn dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của họ bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì cô còn trinh tiết. Hắn đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên Hắn vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh chóng.
Hắn nghĩ vậy!
Ngày cưới.
Trước khi đến giờ cưới, hắn đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày Hắn mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao Hắn lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì hắn không thực sự hạnh phúc hay vì hắn là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Phương đang làm gì? Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong Hắn.
Cô có đang nhớ đến Hắn không? Đã bao lâu rồi hắn không được nói chuyện với cô? Bao lâu rồi hắn không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi hắn không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của cô? Bao lâu rồi kể từ ngày hắn bước đi?
Nhưng tại sao cô lại như thế? Tại sao cô lại mất trinh trước khi quan hệ với hắn? Tại sao cô lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả Phương?
Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Phương, hắn bỗng nhìn thấy cô. Phải, đó là cô. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt hắn. Chiếc váy xanh xòe dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là cô rồi, người con gái trong hắn. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.
- Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? - Cô cười mỉm với hắn.
- Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao cô lại ở đây? - Hắn gãi đầu.
- Em muốn gặp anh.
- Gặp anh ư? Để làm gì hả em? - Hắn ngạc nhiên.
- Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi - Đôi mắt cô đầy sự nài nỉ.
Hắn đồng ý. Cô kiễng chân lên thơm hắn, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong hắn, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, cô là ai thế? Thiên thần trong hắn ư? Rồi bỗng cô cắn vào má Hắn. Hắn đau quá nên ủn cô ra.
- Cô điên à? - Hắn hét lên.
- Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.
Cô lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho Hắn.
- Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi - Hắn nói thẳng vào mặt cô như vậy rồi chạy đi không định hướng. Cô đang chạy theo Hắn. Hắn như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Hắn chạy qua đường. Ôi, xe ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!!!!!!!!!!!
Mở mắt ra, hắn đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Hắn vẫn hoa mày chóng mặt, hắn lay Trang dậy:
- Ôi, anh tỉnh rồi à? - Trang mừng rỡ hỏi hắn.
- Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? - Hắn nhíu mày hỏi.
- Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.
- Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.
- Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.
- Rồi sao?
- Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.
- Thế còn cô gái kia?
- Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia. Rồi hắn đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Hắn hỏi y tá. Cô ấy bảo:
- Bệnh nhân Phương đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.
- Cô ấy bị nặng không chị? - Hắn sốt sắng hỏi.
- Nặng, khó mà qua được.
Hắn không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.
Hắn vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Phương. Ngồi trên taxi, Hắn bứt rứt khó chịu không yên, Hắn thấy mình có lỗi, Hắn đã làm gì với Phương thế này. Hắn đã rời xa cô chỉ vì 1 trinh tiết ư? Ôi, Hắn hận chính bản thân mình, Hắn là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Hắn đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của cô trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng.
Tình yêu ư? Hắn đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho cô chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là cô, cô luôn âm thầm đi theo Hắn, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của Hắn. Cô mà có mệnh hệ gì thì làm sao Hắn sống được. " Hắn cần cô, cần hình bóng của cô, Hắn sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của Hắn, tình yêu của Hắn, hãy về với Hắn cô nhé, Hắn đến đây, Hắn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.