Tiểu thuyết tình yêu Thằng bạn cùng bàn
Lượt xem : |
đầu. Tổ trưởng TaeHee day day trán như bà cụ non, kết luận :
- Hai bạn này giống nhau thật, vậy mới chơi được với nhau.
Xe buýt đến, màn anh em ông bà cháu chắt chút chít của đôi Kim-Park kia mới tạm hoãn. Cả tổ lục đục leo lên xe.
JaeJoong nhanh chân trèo vào trước, chọn ngay vị trí bên cạnh cửa kính. YunHo đang ngơ ngác kiếm chỗ thì thấy một bàn tay giựt giựt gấu áo mình.
- Ngồi đây nè ! - Ra là JaeJoong, mặt mũi hớn hở đập xuống cái ghế kế bên.
YunHo cười khổ, lắc đầu :
- Không ngồi đấy được, cho tao ngồi chỗ mày đi. Tao bị say xe, phải ngồi cạnh cửa sổ...
JaeJoong ngó thấy sau vành tai YunHo có hai tấm dán chống say thì biết YunHo không nói dối, vì nhìn cao to thế kia mà kêu say xe là nghi lắm. Cơ mà JaeJoong vẫn không chịu nhường chỗ cho bạn, còn kêu YunHo xuống ghế sau mình ngồi :
- Không đổi đâu. Ngồi gần cửa kính thích hơn, còn ngắm cảnh nữa chứ. Ngồi trong chán òm !
YunHo lủi thủi đi xuống, lúc ngước lên thì đã thấy HyunJoong ngồi kế JaeJoong - chỗ lẽ ra phải là của mình.
TaeHee ngồi cạnh YunHo, phía sau là đôi YooChun, JunSu vẫn đang mày tao chi tớ.
Xe vừa lăn bánh, cả HyunJoong và JaeJoong cùng xồ ra, áp mặt vào cửa kính :
- Trông kìa trông kìa, sắp đi qua tiệm net nhà thằng Han mặt muôi rồi đó. Thằng này hôm trước vừa mắng tao sa sả cái tội gác chân lên bàn đấy mày.
- Thằng Mặt Muôi này còn tính điêu tiền cho tao nữa cơ, hôm bữa tao ngồi có hai tiếng mà nó bắt tao trả những mười ngàn à !
- Thế tranh thủ chửi đi !
"Kịch" - kính xe hạ xuống, từ cửa xe có hai đứa nhỏ thò đầu ra hét rống lên :
- Ê, Mặt Muôi ! Có ngon leo lên xe này đánh bọn anh nè !
- Come on, baby~
Các chú này, khổ lắm cơ.
Hết hội HyunJoong lại đến hội YooChun :
- Trồ ôi, phía kia có em xinh quá chừng !
.
.
.
Tổ bốn nói nhiều đến nỗi bác tài cũng phải quay xuống, kêu mấy đứa tắt đài, không là bác thả giữa đường luôn.
Đi trong thành phố, khói bụi mịt mù lại ồn ào, thật khó chịu. Nhưng vừa ra tới ngoại ô Seoul, không khí dịu đi hẳn. Hai bên đường là những vườn anh đào xanh mướt, trải dài ra vô tận. Mùa hè là mùa anh đào chín, từng chùm quả tròn xoe, đỏ mọng, bóng bẩy đung đưa trên cành, trông thật thích mắt.
Chỉ nhìn không thôi đã thấy ngon. JaeJoong hau háu trông ra vườn cây phía xa, nuốt nước miếng không ngừng :
- Cứ như chỉ cần vươn tay ra là có thể hái ngay được mấy chùm về ăn...
- Chỉ sợ vừa thò tay ra ngoài đã bị một cái xe từ phía sau vụt lên cầm con dao rựa chặt cái "phực". Lúc ấy đổi tên thành Kim Cụt đi là vừa, khỏi lấy tên Kim JaeJoong chi nữa.
Hình như một ngày mà không nói câu nào thiếu I-ốt chút là HyunJoong không chịu được thì phải.
YunHo đang chóng mặt đến độ muốn ói, nhưng nhìn cái bản mặt háo hức với cánh tay rón rén tính thò ra ngoài của JaeJoong là phải vội vã rướn lên, túm tay JaeJoong lại :
- Biết đi xe mà thò đầu thò tay ra ngoài là nguy hiểm lắm không hả ? Lỡ có sứt mẻ miếng nào thì tao... Ụa...
- Lo cho mình trước đi cha. - JaeJoong khó chịu rụt tay lại, tiếp tục công cuộc ngắm anh đào của mình.
Ngắm riết, hai mắt JaeJoong cũng trĩu xuống. Cậu chàng thiu thiu ngủ...
.
.
.
Thấy yên ắng một cách lạ thường, YunHo len lén dòm lên ghế trên, để rồi suýt đập đầu vào xe khi thấy JaeJoong đang cuộn tròn trong lòng HyunJoong ngủ ngon lành.
Mắt YunHo mờ dần, cảm giác muốn ói cũng không còn nữa. Người ta bảo dán miếng chống say sẽ làm thị lực giảm đi nhiều. Chắc vậy.
Cố nén cảm giác ấm ức trong lòng, YunHo đi tới chỗ hai người, tách HyunJoong và JaeJoong ra. HyunJoong bấy giờ mới tỉnh, lấy tay dụi dụi mắt, mặt nghệt ra, hỏi có chuyện gì.
YunHo chẳng thèm trả lời, vội vã xốc JaeJoong dậy đặt ngay ngắn lên ghế.
YunHo tính đuổi HyunJoong xuống chỗ mình, mình sẽ ngồi cạnh JaeJoong, nhưng cứ sờ lên tấm dán sau tai lại thôi. Mình dễ say, lỡ ói ra người JaeJoong thì khổ. Ngồi cùng nhau mấy tiếng chẳng bõ công giặt đồ nửa ngày.
Cứ chừng mươi phút, cần cổ JaeJoong lại có xu hướng ngả sang trái, hạ xuống vai HyunJoong. Mỗi lần như vậy, YunHo lại phải kéo đầu JaeJoong dựa vào cửa kính.
Mấy đoạn đi qua ổ gà, đầu JaeJoong va vào cửa tạo thành mấy tiếng "cộp cộp" nghe mà xót hết cả ruột. YunHo nhà ta sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội lại quyết định đặt đầu JaeJoong lên vai HyunJoong. Về nhà mà đầu vị Kim thiếu gia kia có móp đi phân nào là ăn bao nhiêu cũng chẳng lồi lên được.
Nhìn cái bản mặt lơ mơ nửa ngủ nửa mê của HyunJoong, tự nhiên YunHo lại thấy sao mà đáng ghét thế không biết. Nghĩ là làm, chàng kéo ngược vạt áo sơ mi của HyunJoong lên... lau đi nước miếng trên miệng JaeJoong của mình.
Hành động này tuy không được quân tử cho lắm nhưng dù sao cũng giải toả được phần nào.
.
.
.
Đang yên lặng, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng "Hự !" nhỏ. Hình như là giọng JunSu. YunHo quay xuống thì chẳng thấy JunSu đâu, chỉ có YooChun đang khò khò bên cạnh cái ghế trống huơ trống hoác.
- Ê, JunSu, JunSu ! - YunHo khẽ gọi, không biết JunSu lại bỏ đi đâu mất tiêu rồi.
Trên sàn xe vọng lên tiếng rên rỉ "Ở đây ở đây~". YunHo tá hoả dòm xuống, JunSu đang nằm bò trên sàn, giãy giụa liên tục như một thằng nghiện thiếu thuốc.
YunHo ngồi im, ngó JunSu chằm chằm. JunSu bấy giờ mới ngừng giãy, đứng dậy phủi quần áo, lừ đừ tiến về chỗ ngồi.
- Không có gì đâu, thử xem nằm trên sàn xe có khác gì nằm trên nệm ở nhà không ý mà.
Ai mà nói dối sẽ bị quỉ dạ xoa cắt lưỡi. Vậy thì JunSu đã nắm chắc trong tay một vé V.I.P "Được Cắt Lưỡi" rồi.
Chẳng là, thấy YooChun ngủ say, JunSu nhà ta liền nổi tà tâm... dựa đầu vào vai bạn. Nếu ai có nhìn thấy cũng sẽ chẳng có ý kiến gì, dựa vào nhau ngủ trên xe buýt là bình thường mà.
Nhưng chắc do sáng nay vừa bước ra ngoài đã gặp một con bé đen thùi lùi chạy bộ sớm, nên vừa mới ngả ngả sang phía YooChun một chút thì cái xe đột ngột quẹo trái, thế là... lá la : JunSu phiên bản xõng soài trên ô tô ra đời.
JunSu tức tức tức tức. JunSu giãy giãy giãy giãy.
Tội nghiệp em nó ! Trời không cho thì phải chịu thôi, biết sao được !
Không biết phải đi qua bao nhiêu cây cầu, bao nhiêu khúc cua mới tới trấn NamWon, tức là phải đi một quãng nữa mới tới làng của HyunJoong. Từ đây về đó lại không có xe buýt xe bò gì đó nên một điều tất lẽ dĩ ngẫu : cả tổ phải cuốc bộ. Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, cứ bò bò trên đường thế này bao giờ mới tới nơi.
HyunJoong quen đi đường làng thì không sao, nhưng mọi người thì đi lần đầu, ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhỏ TaeHee thả bịch đống hành lí xuống đất, thở hổn hển, không nhấc chân đi thêm được bước nào nữa. Đấy là ban nãy còn đưa cho mọi người xách giùm hai túi, chứ không thì...
HyunJoong nhìn TaeHee một chập rồi ái ngại gãi đầu :
- Cố lên, xíu nữa thôi mà.
JaeJoong từ sau èo uột lết tới, xốc hành lí của TaeHee đeo lên vai :
- Nó nói điêu đấy, cậu đừng tin. Xíu của nó phải bằng tám chục thằng HyunJoong chồng lên nhau. Thôi, để tớ mang giúp cho, đi nhanh kẻo trời tối thì tèo.
Tuy rã rời cả người nhưng JaeJoong vẫn nói được một câu đầy khí thế, được dịp ra oai, lấy le với chị tổ trưởng - đứa con gái duy nhất của tổ mà. Ôi cha, tự nhiên lại nhớ tới hồi xư
- Hai bạn này giống nhau thật, vậy mới chơi được với nhau.
Xe buýt đến, màn anh em ông bà cháu chắt chút chít của đôi Kim-Park kia mới tạm hoãn. Cả tổ lục đục leo lên xe.
JaeJoong nhanh chân trèo vào trước, chọn ngay vị trí bên cạnh cửa kính. YunHo đang ngơ ngác kiếm chỗ thì thấy một bàn tay giựt giựt gấu áo mình.
- Ngồi đây nè ! - Ra là JaeJoong, mặt mũi hớn hở đập xuống cái ghế kế bên.
YunHo cười khổ, lắc đầu :
- Không ngồi đấy được, cho tao ngồi chỗ mày đi. Tao bị say xe, phải ngồi cạnh cửa sổ...
JaeJoong ngó thấy sau vành tai YunHo có hai tấm dán chống say thì biết YunHo không nói dối, vì nhìn cao to thế kia mà kêu say xe là nghi lắm. Cơ mà JaeJoong vẫn không chịu nhường chỗ cho bạn, còn kêu YunHo xuống ghế sau mình ngồi :
- Không đổi đâu. Ngồi gần cửa kính thích hơn, còn ngắm cảnh nữa chứ. Ngồi trong chán òm !
YunHo lủi thủi đi xuống, lúc ngước lên thì đã thấy HyunJoong ngồi kế JaeJoong - chỗ lẽ ra phải là của mình.
TaeHee ngồi cạnh YunHo, phía sau là đôi YooChun, JunSu vẫn đang mày tao chi tớ.
Xe vừa lăn bánh, cả HyunJoong và JaeJoong cùng xồ ra, áp mặt vào cửa kính :
- Trông kìa trông kìa, sắp đi qua tiệm net nhà thằng Han mặt muôi rồi đó. Thằng này hôm trước vừa mắng tao sa sả cái tội gác chân lên bàn đấy mày.
- Thằng Mặt Muôi này còn tính điêu tiền cho tao nữa cơ, hôm bữa tao ngồi có hai tiếng mà nó bắt tao trả những mười ngàn à !
- Thế tranh thủ chửi đi !
"Kịch" - kính xe hạ xuống, từ cửa xe có hai đứa nhỏ thò đầu ra hét rống lên :
- Ê, Mặt Muôi ! Có ngon leo lên xe này đánh bọn anh nè !
- Come on, baby~
Các chú này, khổ lắm cơ.
Hết hội HyunJoong lại đến hội YooChun :
- Trồ ôi, phía kia có em xinh quá chừng !
.
.
.
Tổ bốn nói nhiều đến nỗi bác tài cũng phải quay xuống, kêu mấy đứa tắt đài, không là bác thả giữa đường luôn.
Đi trong thành phố, khói bụi mịt mù lại ồn ào, thật khó chịu. Nhưng vừa ra tới ngoại ô Seoul, không khí dịu đi hẳn. Hai bên đường là những vườn anh đào xanh mướt, trải dài ra vô tận. Mùa hè là mùa anh đào chín, từng chùm quả tròn xoe, đỏ mọng, bóng bẩy đung đưa trên cành, trông thật thích mắt.
Chỉ nhìn không thôi đã thấy ngon. JaeJoong hau háu trông ra vườn cây phía xa, nuốt nước miếng không ngừng :
- Cứ như chỉ cần vươn tay ra là có thể hái ngay được mấy chùm về ăn...
- Chỉ sợ vừa thò tay ra ngoài đã bị một cái xe từ phía sau vụt lên cầm con dao rựa chặt cái "phực". Lúc ấy đổi tên thành Kim Cụt đi là vừa, khỏi lấy tên Kim JaeJoong chi nữa.
Hình như một ngày mà không nói câu nào thiếu I-ốt chút là HyunJoong không chịu được thì phải.
YunHo đang chóng mặt đến độ muốn ói, nhưng nhìn cái bản mặt háo hức với cánh tay rón rén tính thò ra ngoài của JaeJoong là phải vội vã rướn lên, túm tay JaeJoong lại :
- Biết đi xe mà thò đầu thò tay ra ngoài là nguy hiểm lắm không hả ? Lỡ có sứt mẻ miếng nào thì tao... Ụa...
- Lo cho mình trước đi cha. - JaeJoong khó chịu rụt tay lại, tiếp tục công cuộc ngắm anh đào của mình.
Ngắm riết, hai mắt JaeJoong cũng trĩu xuống. Cậu chàng thiu thiu ngủ...
.
.
.
Thấy yên ắng một cách lạ thường, YunHo len lén dòm lên ghế trên, để rồi suýt đập đầu vào xe khi thấy JaeJoong đang cuộn tròn trong lòng HyunJoong ngủ ngon lành.
Mắt YunHo mờ dần, cảm giác muốn ói cũng không còn nữa. Người ta bảo dán miếng chống say sẽ làm thị lực giảm đi nhiều. Chắc vậy.
Cố nén cảm giác ấm ức trong lòng, YunHo đi tới chỗ hai người, tách HyunJoong và JaeJoong ra. HyunJoong bấy giờ mới tỉnh, lấy tay dụi dụi mắt, mặt nghệt ra, hỏi có chuyện gì.
YunHo chẳng thèm trả lời, vội vã xốc JaeJoong dậy đặt ngay ngắn lên ghế.
YunHo tính đuổi HyunJoong xuống chỗ mình, mình sẽ ngồi cạnh JaeJoong, nhưng cứ sờ lên tấm dán sau tai lại thôi. Mình dễ say, lỡ ói ra người JaeJoong thì khổ. Ngồi cùng nhau mấy tiếng chẳng bõ công giặt đồ nửa ngày.
Cứ chừng mươi phút, cần cổ JaeJoong lại có xu hướng ngả sang trái, hạ xuống vai HyunJoong. Mỗi lần như vậy, YunHo lại phải kéo đầu JaeJoong dựa vào cửa kính.
Mấy đoạn đi qua ổ gà, đầu JaeJoong va vào cửa tạo thành mấy tiếng "cộp cộp" nghe mà xót hết cả ruột. YunHo nhà ta sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội lại quyết định đặt đầu JaeJoong lên vai HyunJoong. Về nhà mà đầu vị Kim thiếu gia kia có móp đi phân nào là ăn bao nhiêu cũng chẳng lồi lên được.
Nhìn cái bản mặt lơ mơ nửa ngủ nửa mê của HyunJoong, tự nhiên YunHo lại thấy sao mà đáng ghét thế không biết. Nghĩ là làm, chàng kéo ngược vạt áo sơ mi của HyunJoong lên... lau đi nước miếng trên miệng JaeJoong của mình.
Hành động này tuy không được quân tử cho lắm nhưng dù sao cũng giải toả được phần nào.
.
.
.
Đang yên lặng, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng "Hự !" nhỏ. Hình như là giọng JunSu. YunHo quay xuống thì chẳng thấy JunSu đâu, chỉ có YooChun đang khò khò bên cạnh cái ghế trống huơ trống hoác.
- Ê, JunSu, JunSu ! - YunHo khẽ gọi, không biết JunSu lại bỏ đi đâu mất tiêu rồi.
Trên sàn xe vọng lên tiếng rên rỉ "Ở đây ở đây~". YunHo tá hoả dòm xuống, JunSu đang nằm bò trên sàn, giãy giụa liên tục như một thằng nghiện thiếu thuốc.
YunHo ngồi im, ngó JunSu chằm chằm. JunSu bấy giờ mới ngừng giãy, đứng dậy phủi quần áo, lừ đừ tiến về chỗ ngồi.
- Không có gì đâu, thử xem nằm trên sàn xe có khác gì nằm trên nệm ở nhà không ý mà.
Ai mà nói dối sẽ bị quỉ dạ xoa cắt lưỡi. Vậy thì JunSu đã nắm chắc trong tay một vé V.I.P "Được Cắt Lưỡi" rồi.
Chẳng là, thấy YooChun ngủ say, JunSu nhà ta liền nổi tà tâm... dựa đầu vào vai bạn. Nếu ai có nhìn thấy cũng sẽ chẳng có ý kiến gì, dựa vào nhau ngủ trên xe buýt là bình thường mà.
Nhưng chắc do sáng nay vừa bước ra ngoài đã gặp một con bé đen thùi lùi chạy bộ sớm, nên vừa mới ngả ngả sang phía YooChun một chút thì cái xe đột ngột quẹo trái, thế là... lá la : JunSu phiên bản xõng soài trên ô tô ra đời.
JunSu tức tức tức tức. JunSu giãy giãy giãy giãy.
Tội nghiệp em nó ! Trời không cho thì phải chịu thôi, biết sao được !
Không biết phải đi qua bao nhiêu cây cầu, bao nhiêu khúc cua mới tới trấn NamWon, tức là phải đi một quãng nữa mới tới làng của HyunJoong. Từ đây về đó lại không có xe buýt xe bò gì đó nên một điều tất lẽ dĩ ngẫu : cả tổ phải cuốc bộ. Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, cứ bò bò trên đường thế này bao giờ mới tới nơi.
HyunJoong quen đi đường làng thì không sao, nhưng mọi người thì đi lần đầu, ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhỏ TaeHee thả bịch đống hành lí xuống đất, thở hổn hển, không nhấc chân đi thêm được bước nào nữa. Đấy là ban nãy còn đưa cho mọi người xách giùm hai túi, chứ không thì...
HyunJoong nhìn TaeHee một chập rồi ái ngại gãi đầu :
- Cố lên, xíu nữa thôi mà.
JaeJoong từ sau èo uột lết tới, xốc hành lí của TaeHee đeo lên vai :
- Nó nói điêu đấy, cậu đừng tin. Xíu của nó phải bằng tám chục thằng HyunJoong chồng lên nhau. Thôi, để tớ mang giúp cho, đi nhanh kẻo trời tối thì tèo.
Tuy rã rời cả người nhưng JaeJoong vẫn nói được một câu đầy khí thế, được dịp ra oai, lấy le với chị tổ trưởng - đứa con gái duy nhất của tổ mà. Ôi cha, tự nhiên lại nhớ tới hồi xư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.