watch sexy videos at nza-vids!
Truyen24h.sextgem.com
Tải game online cho điện thoại

Truyện ngắn Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa

Lượt xem :
Truyện ngắn tình yêu
Cô ngước nhìn vào khoảng trống hình oval giữa tán lá, cơn mưa dần tạnh, và nắng thì đang lên. Khung cảnh khi hai người gặp mặt lần đầu tiên chợt ùa về tâm trí...

20 tuổi. Uyên hoàn toàn có thể tự hào về nhan sắc, cuộc sống, và gia đình khá giả của mình. Nhưng điều duy nhất cô cảm thấy không thoải mái là đến tận giờ vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Không phải vì các yêu cầu cao vút về ngoại hình hay những chiếc xe đắt đỏ, mà có lẽ là do tính cách hơi "khác người" và câu hỏi ẩn dụ khó nhằn của cô với những chàng trai ngỏ lời.

Đêm Noel

Tùng sánh vai bước đi cùng Uyên trên vỉa hè, ngoài khu trung tâm thương mại.

- Em - Tùng cất lời, cậu đưa tay nắm lấy cô - Làm bạn gái của anh nhé!

Uyên không nhìn cậu, cô trầm ngâm:

- Anh sẽ cho em những gì?

Tùng mỉm cười đầy tự tin, cậu tin chắc mình đã nắm được suy nghĩ và những điều cô gái xinh đẹp này muốn.

- Bất cứ thứ gì, kể cả nó.

Cậu đưa tay chỉ vào chiếc xe ô tô đỗ góc đường, một chiếc Lexus LFA mới cứng đáng giá cả gia tài. Uyên khẽ liếc rồi quay sang Tùng, cười khẩy:

- Cảm ơn, anh nghĩ với tôi vậy là đủ rồi sao?

Cô giật tay ra khỏi tay Tùng, rồi thản nhiên bắt taxi đi mất, bỏ mặc chàng công tử giàu có vẫn đứng ngơ ngác bên siêu xe bóng nhoáng đằng sau.

Đó là lần từ chối tình yêu thứ mười của Uyên trong tháng.

Mưa tầm tã. Tại trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn, trên hành lang dẫn tới phòng thư viện.

- Mày này, bao giờ tao mới có người yêu - Ôm xấp tài liệu vào lòng, Uyên buột miệng hỏi Thư một cách bâng quơ.

- Sẽ chẳng bao giờ nếu mày cứ khư khư cái câu hỏi nặng trịch ẩn ý đấy mãi - Thư nhăn mặt.

- Với ai tao cũng hỏi vậy à - Uyên lơ đãng.

- Ờ, chả lẽ mày không biết - Thư bĩu môi - "Anh sẽ cho em những gì?" Lão Hưng chuyên văn nói cho trái tim của hắn thì mày kêu văn vẻ ớn, ông Huy khóa trên nói cho mày tất cả thì mày chê giả tạo, còn hôm kia chàng công tử Tùng nói cho mày cả siêu xe lẫn biệt thự thì mày lại nói là ông ấy khinh thường mày, riêng tuần này có tới ba người bị mày cho cuốn gói về nước rồi đấy con dở ạ!

Uyên khẽ cúi đầu, thì thầm:

- Nhưng, thực sự là tao muốn biết mà.

Thư nhún vai, lắc đầu:

- Hết biết. Chiều tao phải ra nghĩa trang cùng mẹ để dọn dẹp mộ ông bà, cạnh đó có ngọn đồi pose ảnh được lắm, mày đi cùng không - cô cười lém lỉnh.

- Ừ. Vậy thôi tao về trước, mấy giờ tới thì nhắn tin cho tao nha.

- Bai bai.

- Bai bai.

Chạy vội dưới cơn mưa, Uyên không ngừng suy nghĩ về những cơ hội đã đến và đi, phải chăng cô đã bỏ lỡ quá nhiều. Hay thực sự người cô mong muốn chưa, hoặc chẳng bao giờ xuất hiện? Cô hoàn toàn không biết.

Năm giờ chiều

Mưa đã tạnh, dòng người hối hả vội vã bon chen giờ tan tầm.

Tách mình ra khỏi khu đô thị đông đúc, Uyên theo gia đình Thư về một khu nghĩa trang thành phố rộng lớn ở ngoại thành. Không như tưởng tượng của cô, khu nghĩa trang hoàn toàn trang nghiêm sạch sẽ với lối đi lát sỏi cuội đều tăm tắp, những ngọn cỏ cũng được cắt tỉa một cách gọn gàng và đẹp đẽ, dường như nơi đây vẫn luôn được chăm chút hàng ngày.

Uyên tròn mắt:

- Sạch như thế này thì còn gì mà dọn nữa?

- Thì bố mẹ tao muốn vậy, coi như hai đứa mình ra đây chơi. Mày cứ lang thang ngọn đồi bên cạnh trước đi, tao lên sau.

Khẽ gật đầu, Uyên đi ra lối rẽ nhỏ dẫn sang ngọn đồi bên cạnh. Một ngọn đồi nhô cao lên trên mặt đất, hoàn toàn trống trải, chỉ toàn cỏ là cỏ, điểm nhấn duy nhất của ngọn đồi bao la là cây Phong tán rộng.

Cô ngạc nhiên:

- Sao lại có cây phong mọc lẻ loi trên đồi thế này?

- Cây phong này có ở đây từ lâu lắm rồi, không ai trồng nó cả, tự mọc và sinh trưởng một cách lạ lùng - một giọng nam cất lên sau lưng cô.

Đằng sau, một chàng trai trạc cỡ tuổi cô, khuôn mặt hiền khô dễ mến với cặp kính cận, đeo một chiếc tạp dề dính đầy đất, trên tay là một chiếc kéo lớn.

Uyên nhướn mày:

- Anh là ai? - cô hỏi một cách thận trọng.

- À - Anh gãi đầu - tôi là người cắt tỉa cỏ ở khu nghĩa trang kế bên.

- Uhm - Uyên đáp gọn.

Cô quay đi, bước đến phía cái cây.

- Để tôi đưa... đưa cô đến - chàng trai ấp úng.

- Không cần, đâu có gì khó nhọc lắm đâu - Uyên cười đáp lại.

Chàng trai mỉm cười:

- Không khó, nhưng chỉ tôi mới biết những bí mật đặc biệt của cái cây này thôi, đi nào.

Cậu vượt lên trước Uyên, bước nhanh về phía cây Phong to lớn. Có một động lực kì lạ thôi thúc Uyên đi theo chàng trai chưa từng gặp mặt này. Cô chưa kịp thắc mắc thì lập tức bị vẻ đẹp của cây Phong cuốn hút, một cây Phong lá xanh, tán rộng, những chiếc lá xanh ngát không một đốm sâu, còn đọng nước của cơn mưa vừa qua. Một vài cành lớn mọc thấp có thể trèo lên, đủ cho vài người ngồi.

Chững lại vài giây, cô chợt nhận ra chàng trai đã trèo lên một cành cây mọc thấp từ lúc nào, anh ta đang vẫy cô lại gần.

- Để tôi kéo cô lên.

- Không sao đâu, tôi lên được.

Sống trong gia đình giàu có, nhưng Uyên không phải là một tiểu thư. Cô thừa sức làm những việc lau nhà, khuân vác hay cả trèo cây như thế này. Bằng vài động tác đơn giản, cô đã trèo lên đến cành cây của chàng trai và ngồi xuống bên cạnh anh ta.

- Chỗ này có gì đặc biệt sao? - Uyên thắc mắc.

Chàng trai không đáp, mỉm cười hất đầu về phía trước, ánh mắt anh nhìn lên bầu trời qua khoảng trống hình oval giữa tán lá rộng của cây Phong, nhìn theo anh, Uyên chỉ thấy những đám mây lững thững trôi một cách chậm chạp.

- Đây rồi - chàng trai chợt thì thầm, trước khi Uyên kịp thắc mắc.

Mặt trời ló lên từ sau đám mây, một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, nắng chiều hắt vào tán cây làm lá phong chuyển đỏ, cứ như mùa thu ào đến chỉ trong chớp mắt. Ngước mắt lên nhìn bầu trời qua lỗ hổng hình oval, Uyên bắt gặp những dải mây trôi quanh vầng sáng của mặt trời, giống những làn sóng uốn lượn dưới ánh nắng của bình minh chứ không phải là trời chiều.

Cô chăm chú nhìn, dường như tâm trí đã bị cuốn vào bầu trời sau "ô cửa sổ" của tán lá.

Chàng trai khẽ cười, anh quay sang nhìn Uyên, hỏi nhẹ:

- Đẹp phải không?

Uyên gật đầu, cô chợt sực tỉnh, cảm giác như vừa có một giấc mơ vậy.

- Anh tên gì vậy?

- Tuấn.

Cô lẩm nhẩm cái tên một hai lần, trước khi tiếp tục ngắm nhìn bầu trời.

- Anh thường hay ra đây ngồi lắm sao - cô hỏi.

- Uhm, đây là nơi đẹp nhất để ngắm nhìn nắng sau cơn mưa - Tuấn cười - nhất là khi đó là những tia nắng hiếm hoi trong mùa mưa thế này.

Uyên im lặng, thứ cảm xúc kì lạ chộn rộn trong lồng ngực cô. Dù chưa thừa nhận hoàn toàn, nhưng thực sự cô cảm thấy rất thoải mái khi ở nơi này, hay đúng hơn là ở bên cạnh anh - Tuấn.

Reng reng

Tiếng chuông điện thoại reo vang xé tan bầu không gian tĩnh lặng. Uyên trở về với con người đời thường của mình.

- Mày đi đâu rồi con hâm - giọng Thư

- Cứ đứng ở cổng đi, tao ra liền nè - Uyên đáp vội vàng rồi cúp máy - Tôi phải đi rồi, gặp anh sau nhé - cô nói với Tuấn.

Tuấn nhìn cô cười, anh không đáp chỉ giơ tay vẫy tạm biệt.

Uyên tụt xuống gốc cây, phủi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Từ khóa Google : , ,

Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay,  truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.

121/351