watch sexy videos at nza-vids!
Truyen24h.sextgem.com
Tải game online cho điện thoại

Truyện ngắn Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa

Lượt xem :
phủi tay rồi quay lưng đi về phía chân đồi, nhưng dường như cảm xúc của cô vẫn nán lại ở cành cây Phong đó, chưa muốn trở về.

***

Ngày... tháng... năm...

Mưa lớn. Đường phố vắng hoe, bầu trời âm u, xám ngắt.

Những chiếc áo mưa rộng thùng thình bám trên thân người chạy xe, gió thổi phần phật. Những chiếc ô tròn tán ướt đẫm trên tay người đi đường, lạnh lùng và im lìm.

Mưa vẫn không ngớt, chợt xuất hiện một bóng người lao nhanh trên vỉa hè, không ô, không áo mưa, khuôn mặt và áo quần ướt đẫm. Một cô gái, cô chạy băng qua cơn mưa, qua bóng tròn của những chiếc ô chậm chạp, cô đang khóc, khóc rất to nhưng tiếng mưa đã át đi.

" Công ty đã phá sản, căn nhà này e rằng cũng không thể giữ nổi, đây là chút tiền ít ỏi còn lại, hai mẹ con hãy cầm lấy ".

Uyên nhớ như in câu nói run run, khàn đặc của ba khi đưa cuốn sổ tiết kiệm bí mật cho hai mẹ con cô trước khi theo những người công an lên xe.

Cô khóc, khóc như chưa từng được khóc. Tiếng "ba" nghẹn lại nơi cổ họng khi cô chứng kiến cảnh ông ra đi, hai mắt ướt nhòe rồi mờ tịt. Cô cắm đầu chạy, không cần biết là đi đâu, cô cố gắng chạy như một nỗ lực thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng nhất đời, cô chạy, chạy, chạy mãi bằng chút sức lực ít ỏi của mình, cho đến khi hoàn toàn kiệt quệ.

Trong vài giây tỉnh táo cuối cùng của mình, Uyên lờ mờ nhìn thấy một cái bóng to lớn từ đằng xa, bóng của một cây Phong. Cô ngất lịm đi.

. . . . . . .

- Ba trở về rồi - Tiếng ba của Uyên, rõ nét mồn một vọng lại từ xa.

Cô lao bổ ra cửa, nhưng bên ngoài chỉ toàn màu xám, một cơn mưa ào tới nơi cô đứng, cơn mưa quấn lấy cô lôi đi. Uyên đưa tay nắm chặt vào cánh cửa, nhưng sức mạnh của cơn mưa đã kéo bật mọi thứ, cô thấy mình bị hất mạnh lên không trung.

Toàn thân rã rời, Uyên thực sự mệt mỏi. Cô buông thõng tay, chậm rãi khép mí mắt, chấp nhận buông xuôi mọi thứ, khi tia sáng cuối cùng chiếu vào võng mạc sắp bị che khuất, Uyên chợt nhận ra một vật rất nhẹ đáp xuống trên đầu cô, đưa tay lên sờ cô thấy vật đó rất dẹp, mỏng và ráp, nhưng đặc biệt là vô cùng ấm áp. Giơ vật lạ lên trước mặt, cô nhận ra đó là một chiếc lá phong đỏ.

Bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Uyên nhận ra mình đang nằm trên một cành cây, một cành cây cực kì quen thuộc. Bên cạnh cô là một chàng trai đeo kính, ánh mắt anh ta nhìn cô đầy lo lắng, là Tuấn.

- Cô không sao chứ - Tuấn hỏi.

Uyên gắng gượng ngồi dậy, đầu cô đau như búa bổ. Cô không biết mình đã đến ngọn đồi này khi nào và bằng cách nào, chỉ biết rằng hiện giờ cô bằng ở đây, bên cạnh anh.

- Sao tôi lại ở đây? Cả anh nữa?

Tuấn khẽ đẩy kính, nhìn cô chăm chăm:

- Tôi đang cắt cỏ thì trời mưa, định chạy vào đây trú thì bắt gặp cô ở dưới chân đồi, chưa kịp nói câu nào thì cô đã ngất đi rồi nên tôi đã đưa cô vào đây.

Uyên im lặng, cô hồi tưởng lại chuyện vừa xảy đến với gia đình mình, lòng cô thắt lại, cô chỉ muốn được ôm chầm lấy ai đấy rồi khóc cho thỏa thuê. Nhưng cô không muốn mình trở nên yếu đuối trong mắt một người lạ.

- Khóc đi - Tuấn chợt cất tiếng, anh mỉm cười nhìn cô - cứ để nỗi buồn chảy theo nước mắt ra ngoài, đừng cố nín nhịn nữa.

Uyên tròn mắt nhìn anh, sống mũi cô cay xè, đôi mắt rưng rưng ướt đẫm, nơi khóe mắt 2 giọt nước chậm rãi lăn dài xuống gò má. Cô trở nên mềm yếu trong phút chốc, mọi cảm xúc như vỡ òa bên trong người con gái bé nhỏ.

Tuấn dang tay ôm lấy cô vào lòng, thủ thỉ.

- Hôm nay mưa, cứ để nó mưa đi. Nhưng ngày mai chắc chắn sẽ có nắng, anh hứa đấy.

Mưa ngớt dần, gió hiu hiu lay nhẹ những tán lá phong rì rào. Hai người ngồi im lặng, không ai nhắc ai nhưng cả hai đều cùng ngước nhìn bầu trời qua "khung cửa sổ hình oval", nơi nắng đang dần lên...

Mặt trời ló lên từ sau đám mây, một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, nắng chiều hắt vào tán cây...

Một tuần trôi qua

Uyên và mẹ cô đã tạm thời ổn định lại cuộc sống, họ đến ở nhờ nhà của một người họ hàng. Cô phải tự kiếm việc làm thêm sau giờ học, còn mẹ thì mở hàng tạp hóa tại nhà.

Ngoài giờ học và giờ làm, Uyên vẫn âm thầm đi tìm Tuấn nhưng không thể thấy được anh, anh biến mất đột ngột như cách mà anh đã xuất hiện. Anh đến mang theo những tia nắng sưởi ấm tâm hồn cô khi nó lạnh giá nhất, vì vậy cô không muốn mất anh và cô vẫn sẽ cứ đi tìm anh, dù khó khăn cỡ nào.

- Anh đang ở đâu - Uyên tựa đầu vào thân cây, khẽ thủ thỉ. Hằng ngày cô vẫn đến nơi hai người gặp nhau lần đầu để ngắm nhìn bầu trời, để nói chuyện với cây phong, để đợi anh.

Từ đằng xa thấp thoáng một bóng người, Uyên nghiêng đầu ngước nhìn, một người đàn ông đứng tuổi đeo tạp dề dính đầy đất, tay cầm chiếc kéo lớn đang cắt tỉa lùm cỏ dại. Như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vã tụt xuống cành cây rồi chạy tới nơi người đàn ông đó đứng.

- Bác... bác - Uyên thở hồng hộc - bác cho cháu hỏi người thanh niên làm công việc cắt tỉa cỏ trước đã đi đâu rồi ạ?

- Thanh niên? - Người đàn ông ngạc nhiên - một mình tôi làm việc ở đây đã hơn mười năm, không có người thanh niên nào cắt tỉa cỏ cả.

Uyên sững sờ, ánh mắt ông ta không có vẻ gì là dối trá cả, nếu vậy thì Tuấn thực sự là ai?

" Nếu ngày mai anh không trở về gặp em, chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa "

Tờ giấy note dán chặt lấy thân cây phong, bóng người con gái quay lưng bước đi đằng xa.

Ngày... tháng... năm...

Bắt gặp một cơn mưa ngay giữa mùa mưa không có gì lạ.

Tan học, Uyên dắt xe đạp mua từ tiền bán chiếc xe máy trước kia. Cô thẫn thờ tự hỏi liệu anh có ở đó hay không, liệu anh có đọc được lời nhắn của cô hay không. Nén tò mò vào lòng, Uyên đạp xe thẳng đến ngọn đồi kế bên khu nghĩa trang thành phố, bất chấp cơn mưa đang dần nặng hạt.

Cô tới nơi sau bốn mươi phút đạp xe, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là tờ giấy note ướt nhẹp vẫn ở nguyên vị trí cũ, Tuấn đã không tới đây.

Uyên ngẩng đầu, từng giọt mưa lạnh buốt rỏ xuống mặt, hòa với nước mắt đang lăn dài trên gò má xanh xao. Người cô run lên, tưởng chừng như chỉ một cơn gió cũng có thể đẩy ngã khuỵu.

- Tại sao - Uyên hét lên - tại sao anh làm vậy.

Cô quay lưng dợm bước định chạy đi, thì bất chợt một đôi tay vòng qua eo, ghì chặt cô lại, một cái ôm ấm áp từ phía sau, cô có thể nghe rõ hơi thở của anh, cuối cùng thì anh cũng tới.

- Anh xin lỗi - Tuấn chậm rãi thả từng từ - vì đã xuất hiện trong cuộc đời em.

Uyên xoay người lại, đối diện với Tuấn. Cô khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, làn da mỏng manh đến kì lạ.

- Em không biết anh là ai hay từ đâu tới, nhưng dù gì thì anh cũng đã bước vào trong cuộc sống của em rồi - Uyên thì thầm - Và em không muốn anh bước ra!

- Anh yêu em - Tuấn run run.

- Em cũng vậy.

Uyên vòng tay định ôm lấy Tuấn, thì bất chợt anh rút mạnh cánh tay rồi lùi nhanh về phía sau.

- Nhưng chúng ta không thể đến với nhau - Anh nói như khóc - Anh...

Uyên bặm môi, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khổ sở của Tuấn, lòng đầy thắc mắc:

- Anh làm sao?

- Anh không phải là người - Tuấn hét lên, tiếng hét xé toạc mọi thứ âm thanh khác, đưa không gian trở về im lìm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa rì rào.

Tuấn khóc, anh lùi lại cách xa cô.

- Anh chỉ là một linh hồn, một linh hồn sắp tan biến, anh không thể yêu em.

U
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Từ khóa Google : , ,

Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay,  truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.

144/818