Tiểu thuyết Dù Đau Vẫn Yêu Em-full
Lượt xem : |
n nói. . . ."
Dọc theo đường đi, đều là thanh âm lảm nhảm của Tiểu Hương, Hạ Hải Âm cũng không ngăn cản. Có người nói chuyện tốt hơn yên lặng, trải qua đêm qua, cô sợ ở riêng với Chu Tại Vũ, càng sợ lúc sống chung với anh, không khí quá yên tĩnh.
Rốt cuộc, xe đi tới dưới lầu cao ốc của cô, cô xuống xe trước, Tiểu Hương cũng đi theo xuống.
"Đúng rồi, Vanesa, còn có chuyện. . . . ."
Cô đột nhiên ngã xuống khi đang đi, chán nản ngất đi.
Tiểu Hương sợ hãi kêu ra tiếng, mà Chu Tại Vũ liếc thấy bóng dáng cô nằm xuống trên mặt đất, thần trí bị sự sợ hãi đông lạnh.
"Anh bị thương? ! Thật xin lỗi, đều do em sai rồi, mới hại anh bị gảy xương, nếu như không phải em đòi theo cùng, anh cũng không cần vì giúp em mà bị thương."
"Vết thương của anh chỉ là vết thương nhẹ thôi, dượng của em bị bắn trúng mới là chuyện lớn. Đều tại anh không có hoàn thành trách nhiệm của anh."
"Sao có thể trách anh? Anh đã cứu em! Dượng cũng không trách anh, ông ấy còn cảm ơn anh mà!"
"Tại Vũ, có phải anh đang tức giận hay không? Bởi vì em hại anh không hoàn thành nhiệm vụ?"
". . . . . . Chuyện không liên quan tới em."
"Sao lại không liên quan? Đều là em không tốt, là em không đúng! Bởi vì em. . . . Ghen, bởi vì mấy ngày trước chị họ đi quanh phố kêu gọi phiếu bầu với dượng, em thấy anh cứ che chở chị ấy, đứng thật gần chị ấy, em. . . . Em không muốn anh luôn luôn nhìn cô, anh có biết lúc anh chuyên tâm nhìn một người, sẽ làm em xúc động? Em không muốn anh nhìn cô gái khác, em chỉ muốn anh nhìn em, trong mắt chỉ có em!"
"Đó là công việc, Hải Âm, là dượng của em muốn anh phụ trách bảo vệ chị họ em."
"Em biết rõ, em biết rõ là do em không nói lý, nhưng em. . . Thật là ghen tỵ. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi ——"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Cô gặp ác mộng sao? Vì sao cứ luôn nỉ non nói xin lỗi trong mộng?
Chu Tại Vũ ngồi ở trước giường, nhìn Hạ Hải Âm nằm ở trên giường ngủ mê man, mấy tiếng trước, cô không hề báo động té xỉu ở trên đường, dọa anh sợ hãi.
Dò trán cô, mới biết cô đang sốt, anh giận chính mình không có chú ý tới sức khỏe cô suy yếu, vội vã ẵm cô lên lầu.
Tiểu Hương chạy đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, rồi ở một bên lo âu nói lảm nhảm, anh nhờ cô hủy bỏ giùm hành trình hai ngày tới Hạ Hải Âm, sau đó bảo cô đi về nghỉ, anh sẽ tự chăm sóc bệnh nhân.
Anh đút Hạ Hải Âm uống nước, đắp nước đá cho cô, cách mỗi một giờ thì đo nhiệt độ một lần, khống chế nhiệt độ biến hóa, xác định bệnh tình không tăng thêm, lúc này mới hơi an tâm.
Mặc dù cô sốt không nghiêm trọng, nhưng dung nhan lo lắng trong mộng lại làm anh lo lắng, dù ở trong mộng, cô cũng u buồn nhíu mày.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
Không biết vì sao, cô cứ lăn qua lộn lại nói ba chữ này, nói xong tim của anh cũng thấy đau.
"Thế nào? Hải Âm." Anh thương tiếc vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. "Rốt cuộc mơ thấy cái gì?"
Cô không trả lời, lại giống như cảm nhận được xúc giác của anh, lông mi rung động, lộ ra một đôi con ngươi mờ mịt hơi nước.
"Tỉnh rồi?" Anh thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười. "Khát nước không? Muốn uống chút nước không?"
Cô không nói lời nào, kinh ngạc nhìn nhìn anh.
Còn chưa tỉnh sao? Anh dùng ngón tay dịu dàng mơn trớn đôi môi khô ráp của cô. "Uống nước nhé."
Nói xong, anh đang muốn đứng dậy, cô đột nhiên yếu ớt giương tiếng nói.
"Anh. . . . nhìn tôi à?"
"Cái gì?" Anh ngẩn người, cúi đầu ngắm cô.
Cô vẫn dùng tròng mắt mơ mộng nhìn anh. "Nếu như. . . . Tôi không tìm anh làm bảo vệ, anh sẽ không bao giờ nhìn đến tôi nữa, đúng không?"
Cô đang nói cái gì? Tiếng lòng Chu Tại Vũ căng thẳng, quên đứng dậy, khiếp sợ ngưng tại nguyên chỗ.
"Trước đó, không phải anh đã hỏi tôi sao? Tại sao nhất định phải trở thành ngôi sao lớn?" Cô nói nhỏ, thần thái hoảng hốt giống như đang nói chuyện với anh trong mộng. "Bởi vì tôi nghĩ, chỉ có trở thành người rất quan trọng đối với rất nhiều người, mới có cơ hội mời được anh tới bảo vệ tôi —— cho nên tôi rất cố gắng luyện tập Violin, luyện đến ngón tay bị rộp da, tay con gái đâu có thô như tôi?"
Cô suy yếu nâng tay trái lên, để cho anh nhìn mỗi đầu ngón tay. "Rất xấu, có đúng hay không? Bởi vì chỉnh dây cung thật rất đau, mỗi ngày, mỗi ngày đều phải luyện tập nhiều giờ, dù dán băng keo cá nhân vẫn đau, nhưng không có biện pháp, tôi nhất định muốn luyện đàn, dù tay có đau cũng tiếp tục chịu đựng. Tôi tự nói với mình, một ngày nào đó tôi nhất định đứng trên sân khấu âm nhạc —— nhưng ánh sáng khi đứng ở nơi đó còn chưa đủ, tôi cần nhiều đèn flash hơn, cần nhiều người ái mộ tôi hơn, cho nên tôi nhận đóng phim, quay quảng cáo, vì giữ vững thân thể, mỗi ngày đều tập thể dục, còn ăn rất ít."
Cô nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh lệ. "Anh cho rằng tôi rất thích ăn thịt ức gà và salad à? Thật ra tôi hận chết! Nhưng không có biện pháp, bởi vì không thể mập, bởi vì phải giữ vững cơ thể đẹp nhất ở trước màn ảnh —— anh biết vì sao tôi làm vậy không?"
Chu Tại Vũ im lặng, nhịp tim ở ngực mãnh liệt đập, mỗi một lần đập, đều nhấc lên sóng to gió lớn ở trong cơ thể anh.
Cô thì lại mờ mịt mất hồn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. "Tôi muốn mỗi người đều nhìn tôi, muốn anh nhìn tôi. . . ."
Anh rung động nghe cô tỏ tình, bên tai đột nhiên vọng về đối thoại với cô trước kia.
"Tôi tin tưởng cô đã sớm nghe quen những lời khen này. Những người ái mộ của cô nhất định là rất thích cô."
"Thật sự tôi được rất nhiều người yêu thích, chẳng qua nếu như có thể, tôi lại tình nguyện dùng tất cả những thứ này đổi lấy tình yêu của một người."
Là anh sao? Cô tình nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy, là tình yêu của anh sao?
Thì ra cô mướn anh làm bảo vệ, không phải vì trừng phạt anh, chỉ là hi vọng anh yêu cô. . . .
Anh nhìn cô, nhìn cô mê muội rơi lệ khi mang bệnh, đau lòng đến khó có thể kiềm chế.
". . . . Thật vất vả, tôi rốt cuộc đợi đến cơ hội này, anh đã giải ngũ, không còn là quân nhân, tôi có thể mời anh làm bảo vệ riêng của tôi. . . . Nhưng, vẫn chưa được, đúng không? Anh rất chán ghét tôi, đúng không?"
Cô xoay người, vùi mặt vào trong gối, nghẹn ngào khóc sụt sùi.
Anh nghe tiếng khóc bi thương thảm thiết của cô, giống như con mèo bị thương, nức nở nghẹn ngào nhỏ nhỏ, một tiếng tiếp một tiếng, xé rách tim của anh.
Thật xin lỗi, Hải Âm.
Anh hé môi, lại nhả không ra thanh âm.
Cô khóc hồi lâu, khóc đến tim của anh cũng vỡ thành từng mảnh, sau đó cô chợt xuống giường, lảo đảo làm tim gan anh run sợ.
"Em đi đâu vậy?"
"Đừng động tới tôi, không cần anh lo. . . ." Cô thút thít đáp lời.
Đừng như vậy.
Anh nhìn bóng dáng yếu đuối của cô, không đè nén được sự trìu mến đầy ngập nữa, từ phía sau ôm lấy đầu vai mảnh khảnh của cô. "Thật xin lỗi."
"Tôi không muốn nghe anh nói thật xin lỗi!" Cô tức giận, mù quáng phất tay muốn tránh thoát anh. "Đừng nói mấy lời này với tôi. . . . Tránh ra, buông ta ra!"
Lòng anh như bị xé ra, bàn tay nhẹ nhàng xoay đầu cô qua, mút hôn cánh môi ngấn nước mắt của cô, nếm được vị mặn khổ sở.
Cô ngây ngốc, đầu tiên là hé mở môi theo trực giác, hưởng ứng nụ hôn dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ của anh, sau đó, thần trí cô vừa tỉnh, liền giận tím mặt.
"Anh làm cái gì?" Cô dùng sức thoát khỏi anh. "Không phải đã nói k
Dọc theo đường đi, đều là thanh âm lảm nhảm của Tiểu Hương, Hạ Hải Âm cũng không ngăn cản. Có người nói chuyện tốt hơn yên lặng, trải qua đêm qua, cô sợ ở riêng với Chu Tại Vũ, càng sợ lúc sống chung với anh, không khí quá yên tĩnh.
Rốt cuộc, xe đi tới dưới lầu cao ốc của cô, cô xuống xe trước, Tiểu Hương cũng đi theo xuống.
"Đúng rồi, Vanesa, còn có chuyện. . . . ."
Cô đột nhiên ngã xuống khi đang đi, chán nản ngất đi.
Tiểu Hương sợ hãi kêu ra tiếng, mà Chu Tại Vũ liếc thấy bóng dáng cô nằm xuống trên mặt đất, thần trí bị sự sợ hãi đông lạnh.
"Anh bị thương? ! Thật xin lỗi, đều do em sai rồi, mới hại anh bị gảy xương, nếu như không phải em đòi theo cùng, anh cũng không cần vì giúp em mà bị thương."
"Vết thương của anh chỉ là vết thương nhẹ thôi, dượng của em bị bắn trúng mới là chuyện lớn. Đều tại anh không có hoàn thành trách nhiệm của anh."
"Sao có thể trách anh? Anh đã cứu em! Dượng cũng không trách anh, ông ấy còn cảm ơn anh mà!"
"Tại Vũ, có phải anh đang tức giận hay không? Bởi vì em hại anh không hoàn thành nhiệm vụ?"
". . . . . . Chuyện không liên quan tới em."
"Sao lại không liên quan? Đều là em không tốt, là em không đúng! Bởi vì em. . . . Ghen, bởi vì mấy ngày trước chị họ đi quanh phố kêu gọi phiếu bầu với dượng, em thấy anh cứ che chở chị ấy, đứng thật gần chị ấy, em. . . . Em không muốn anh luôn luôn nhìn cô, anh có biết lúc anh chuyên tâm nhìn một người, sẽ làm em xúc động? Em không muốn anh nhìn cô gái khác, em chỉ muốn anh nhìn em, trong mắt chỉ có em!"
"Đó là công việc, Hải Âm, là dượng của em muốn anh phụ trách bảo vệ chị họ em."
"Em biết rõ, em biết rõ là do em không nói lý, nhưng em. . . Thật là ghen tỵ. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi ——"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Cô gặp ác mộng sao? Vì sao cứ luôn nỉ non nói xin lỗi trong mộng?
Chu Tại Vũ ngồi ở trước giường, nhìn Hạ Hải Âm nằm ở trên giường ngủ mê man, mấy tiếng trước, cô không hề báo động té xỉu ở trên đường, dọa anh sợ hãi.
Dò trán cô, mới biết cô đang sốt, anh giận chính mình không có chú ý tới sức khỏe cô suy yếu, vội vã ẵm cô lên lầu.
Tiểu Hương chạy đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, rồi ở một bên lo âu nói lảm nhảm, anh nhờ cô hủy bỏ giùm hành trình hai ngày tới Hạ Hải Âm, sau đó bảo cô đi về nghỉ, anh sẽ tự chăm sóc bệnh nhân.
Anh đút Hạ Hải Âm uống nước, đắp nước đá cho cô, cách mỗi một giờ thì đo nhiệt độ một lần, khống chế nhiệt độ biến hóa, xác định bệnh tình không tăng thêm, lúc này mới hơi an tâm.
Mặc dù cô sốt không nghiêm trọng, nhưng dung nhan lo lắng trong mộng lại làm anh lo lắng, dù ở trong mộng, cô cũng u buồn nhíu mày.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
Không biết vì sao, cô cứ lăn qua lộn lại nói ba chữ này, nói xong tim của anh cũng thấy đau.
"Thế nào? Hải Âm." Anh thương tiếc vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. "Rốt cuộc mơ thấy cái gì?"
Cô không trả lời, lại giống như cảm nhận được xúc giác của anh, lông mi rung động, lộ ra một đôi con ngươi mờ mịt hơi nước.
"Tỉnh rồi?" Anh thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười. "Khát nước không? Muốn uống chút nước không?"
Cô không nói lời nào, kinh ngạc nhìn nhìn anh.
Còn chưa tỉnh sao? Anh dùng ngón tay dịu dàng mơn trớn đôi môi khô ráp của cô. "Uống nước nhé."
Nói xong, anh đang muốn đứng dậy, cô đột nhiên yếu ớt giương tiếng nói.
"Anh. . . . nhìn tôi à?"
"Cái gì?" Anh ngẩn người, cúi đầu ngắm cô.
Cô vẫn dùng tròng mắt mơ mộng nhìn anh. "Nếu như. . . . Tôi không tìm anh làm bảo vệ, anh sẽ không bao giờ nhìn đến tôi nữa, đúng không?"
Cô đang nói cái gì? Tiếng lòng Chu Tại Vũ căng thẳng, quên đứng dậy, khiếp sợ ngưng tại nguyên chỗ.
"Trước đó, không phải anh đã hỏi tôi sao? Tại sao nhất định phải trở thành ngôi sao lớn?" Cô nói nhỏ, thần thái hoảng hốt giống như đang nói chuyện với anh trong mộng. "Bởi vì tôi nghĩ, chỉ có trở thành người rất quan trọng đối với rất nhiều người, mới có cơ hội mời được anh tới bảo vệ tôi —— cho nên tôi rất cố gắng luyện tập Violin, luyện đến ngón tay bị rộp da, tay con gái đâu có thô như tôi?"
Cô suy yếu nâng tay trái lên, để cho anh nhìn mỗi đầu ngón tay. "Rất xấu, có đúng hay không? Bởi vì chỉnh dây cung thật rất đau, mỗi ngày, mỗi ngày đều phải luyện tập nhiều giờ, dù dán băng keo cá nhân vẫn đau, nhưng không có biện pháp, tôi nhất định muốn luyện đàn, dù tay có đau cũng tiếp tục chịu đựng. Tôi tự nói với mình, một ngày nào đó tôi nhất định đứng trên sân khấu âm nhạc —— nhưng ánh sáng khi đứng ở nơi đó còn chưa đủ, tôi cần nhiều đèn flash hơn, cần nhiều người ái mộ tôi hơn, cho nên tôi nhận đóng phim, quay quảng cáo, vì giữ vững thân thể, mỗi ngày đều tập thể dục, còn ăn rất ít."
Cô nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh lệ. "Anh cho rằng tôi rất thích ăn thịt ức gà và salad à? Thật ra tôi hận chết! Nhưng không có biện pháp, bởi vì không thể mập, bởi vì phải giữ vững cơ thể đẹp nhất ở trước màn ảnh —— anh biết vì sao tôi làm vậy không?"
Chu Tại Vũ im lặng, nhịp tim ở ngực mãnh liệt đập, mỗi một lần đập, đều nhấc lên sóng to gió lớn ở trong cơ thể anh.
Cô thì lại mờ mịt mất hồn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. "Tôi muốn mỗi người đều nhìn tôi, muốn anh nhìn tôi. . . ."
Anh rung động nghe cô tỏ tình, bên tai đột nhiên vọng về đối thoại với cô trước kia.
"Tôi tin tưởng cô đã sớm nghe quen những lời khen này. Những người ái mộ của cô nhất định là rất thích cô."
"Thật sự tôi được rất nhiều người yêu thích, chẳng qua nếu như có thể, tôi lại tình nguyện dùng tất cả những thứ này đổi lấy tình yêu của một người."
Là anh sao? Cô tình nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy, là tình yêu của anh sao?
Thì ra cô mướn anh làm bảo vệ, không phải vì trừng phạt anh, chỉ là hi vọng anh yêu cô. . . .
Anh nhìn cô, nhìn cô mê muội rơi lệ khi mang bệnh, đau lòng đến khó có thể kiềm chế.
". . . . Thật vất vả, tôi rốt cuộc đợi đến cơ hội này, anh đã giải ngũ, không còn là quân nhân, tôi có thể mời anh làm bảo vệ riêng của tôi. . . . Nhưng, vẫn chưa được, đúng không? Anh rất chán ghét tôi, đúng không?"
Cô xoay người, vùi mặt vào trong gối, nghẹn ngào khóc sụt sùi.
Anh nghe tiếng khóc bi thương thảm thiết của cô, giống như con mèo bị thương, nức nở nghẹn ngào nhỏ nhỏ, một tiếng tiếp một tiếng, xé rách tim của anh.
Thật xin lỗi, Hải Âm.
Anh hé môi, lại nhả không ra thanh âm.
Cô khóc hồi lâu, khóc đến tim của anh cũng vỡ thành từng mảnh, sau đó cô chợt xuống giường, lảo đảo làm tim gan anh run sợ.
"Em đi đâu vậy?"
"Đừng động tới tôi, không cần anh lo. . . ." Cô thút thít đáp lời.
Đừng như vậy.
Anh nhìn bóng dáng yếu đuối của cô, không đè nén được sự trìu mến đầy ngập nữa, từ phía sau ôm lấy đầu vai mảnh khảnh của cô. "Thật xin lỗi."
"Tôi không muốn nghe anh nói thật xin lỗi!" Cô tức giận, mù quáng phất tay muốn tránh thoát anh. "Đừng nói mấy lời này với tôi. . . . Tránh ra, buông ta ra!"
Lòng anh như bị xé ra, bàn tay nhẹ nhàng xoay đầu cô qua, mút hôn cánh môi ngấn nước mắt của cô, nếm được vị mặn khổ sở.
Cô ngây ngốc, đầu tiên là hé mở môi theo trực giác, hưởng ứng nụ hôn dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ của anh, sau đó, thần trí cô vừa tỉnh, liền giận tím mặt.
"Anh làm cái gì?" Cô dùng sức thoát khỏi anh. "Không phải đã nói k
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.