Truyện ngắn Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh
Lượt xem : |
Một sáng, tỉnh dậy, nhìn quanh quất trong căn phòng màu trắng, bỗng nhiên lại muốn khóc vì sự cô đơn như thứ thuốc độc làm cay nồng lên tận óc.
Hơn một năm sống ở tiểu bang New Jersey, tôi vẫn chưa cách nào thoát khỏi cảm giác đó vào mỗi buổi sáng thức dậy... Hiện giờ đang là mùa đông, cái lạnh tê buốt thường dễ khiến những người độc thân xa xứ như tôi cảm thấy chạnh lòng. Nơi tôi ở là điểm lạnh nhất của New Jersey vì nằm phía bắc ngay cạnh bên thành phố New York. Chẳng ai dại gì ra ngoài vào thời điểm này nếu không có chuyện cần kíp.
Tôi nhớ khi còn ở Việt Nam, người yêu cũ của tôi luôn mơ ước được sống ở một đất nước có tuyết, được thích thú chơi trò chọi tuyết hay nằm ngắm tuyết rơi bên cạnh người yêu. Tôi bảo sống ở đâu cũng được, miễn là cạnh em.
Giờ thì tôi đang ngồi ở cửa sổ, cũng ngắm tuyết rơi ở một đất nước xa lạ, chỉ có khác là một mình. Và tôi là người chọn lựa điều đó.
*
Mùa đông ở đây buồn vì không thể đi dã ngoại hay vui chơi các hoạt động ngoài trời. Chắc vì vậy mà mùa đông là mùa có nhiều lễ hội lớn nhất. Cuối tháng 10 mọi người nô nức chuẩn bị ngày hội hóa trang
Halloween, cuối tháng 11 là chuẩn bị lễ tạ ơn Thanksgiving, cuối tháng 12 lại tiếp tục đến Giáng sinh và đón năm mới. Đây là thời gian đoàn tụ gia đình đầm ấm để xua đi cái lạnh giá của mùa đông. Nhưng tôi thì không có gia đình ở đây. Lần đầu tiên thấy "rừng cây pha lê" trong những ngày đông giá lạnh, tôi đã thích thú reo lên vì sự lung linh của nó. Cả rừng cây đông đá rực sáng dưới ánh nắng rực rỡ. Nhưng càng nhìn ngắm chúng lâu, chỉ đến cuối mùa đông lòng đã thấy hoang lạnh, cảm giác trơ trọi và buồn tẻ khi nhìn những cành cây như thủy tinh ấy.
Tôi rời khỏi giường và đi đánh răng rửa mặt. Ngoài trời, tuyết rơi dày và vắng vẻ. Chẳng ai muốn đi ra ngoài vào những ngày mùa đông lạnh giá này.
Tôi online để check mail và lướt qua Facebook của mình. Như một thói quen, tôi vào ngay trang blog của em.
Vẫn là câu status cũ: "Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh!"...
"Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh!...".
Đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe được từ em, vào một ngày Sài Gòn buồn, nhưng không có lá vàng rơi, chỉ có nước mắt em rơi lặng lẽ trên má... Tôi nhớ có lần, em đã hỏi: "Có bao giờ anh khóc vì một người, ví dụ như em?". Tôi đã im lặng, vì chưa bao giờ tôi phải khóc.
Khoảng thời gian tôi còn ở Việt Nam, sự bận rộn và những chuyến công tác dài ngày thật sự làm tôi chẳng thể còn nghĩ điều gì khác trong đầu. Những tin nhắn và e-mail của em, tôi còn không có thời gian đọc, huống hồ gì trả lời. Sau một ngày, nằm lên giường là tôi chỉ muốn đánh một giấc thật dài.
Đến khi sực nhớ, mình đã không buồn liên lạc với em suốt cả hai tuần, gọi điện, em bật khóc bảo, anh không hề thấy nhớ em sao. Em có chết quách ở một xó xỉnh nào thì anh cũng đâu biết. Tôi chỉ im lặng, rồi thỏ thẻ: "Chẳng bao giờ anh để em phải khóc vì anh nữa đâu...". Nhưng rồi, em vẫn khóc vì tôi nhiều lần sau đó. Nhiều lần tự hỏi, vì sao em lại có thể chịu đựng nhiều đến vậy vì tôi. Không có những lần tôi đi mua hoa hay váy áo tặng em, cũng không có những bức e-mail và tin nhắn đẫm mùi tình yêu... Em làm tất cả những điều mà lẽ ra một người đàn ông khi yêu phải làm. Tặng hoa, mua giày, mua áo, quần lót cho tôi... Em chăm sóc tôi chu đáo như thể cả hai đã kết hôn. Bao nhiêu giận dỗi rồi cũng kết thúc khi tôi đặt vào môi em một nụ hôn, rồi quấn vào nhau... Khi nằm cạnh tôi, em dụi đầu vào ngực và bảo: "Đừng để em khóc nữa vì anh!". Tôi cười và gật đầu...
Ngày tôi báo cho em tin mình sẽ sống ở nước ngoài 5 năm theo sự bố trí của công ty, em không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, có thể vì những chuyện như thế này đã không phải xa lạ với em nữa. Em chỉ hỏi lại tôi: "Thế à, anh đã suy nghĩ kỹ chưa? 5 năm, chắc gì em đợi được anh?". Tôi cười buồn: "Rồi anh sẽ về!".
Em đã không gặp tôi từ hôm ấy cho đến khi tôi ra sân bay, tôi đến nhà em thì mẹ bảo em không muốn gặp tôi. Em chỉ nhắn tin cho tôi một tin nhắn duy nhất:
"Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được, ngoại trừ anh. Và bây giờ em lại đang khóc!".
Tôi cũng không hiểu nổi chính bản thân mình. Chọn lựa ra đi 5 năm, trở thành một trong những nhân viên chủ chốt của công ty nơi đất khách, được cấp nhà, cùng tiền phụ cấp ngoài tiền lương hằng tháng. Những đề án và sản phẩm của tôi luôn được công ty đánh giá cao, tiền thưởng tăng lên cấp số nhân chỉ để giữ chân tôi. Nhưng cuối cùng thì tôi được gì? Tiền bạc? Danh tiếng? Tất cả đều không còn ý nghĩa khi một ngày mùa đông, tỉnh dậy, nhận ra cái mà mình thực sự cần, không phải là sự tung hô, mà chính là em.
Thế thì sao? Khi tôi nhận ra điều quan trọng đó thì tất cả đã muộn. Tôi không thể từ bỏ tất cả để trở về khi hợp đồng đã ký.
*
Chúng tôi chưa bao giờ nói chia tay nhau. Nhưng mối quan hệ kết thúc một cách nhẹ nhàng như thể cả hai chưa từng có một mối tình sâu đậm. Tôi không gọi điện được cho em nữa từ đó. Rất nhiều lần, lên mạng, bằng một chương trình, tôi phát hiện rằng em đang invisble. Nhưng tôi không click vào để nói với em câu gì. Đơn giản, tôi cảm thấy rằng nếu như em không muốn trò chuyện với tôi thì cũng không nên phiền em làm gì. Vì nick tôi lúc nào cũng trong chế độ
available. Rồi tôi cũng sign out. Và sau rất nhiều lần online mong rằng em vào chào tôi một tiếng, hoặc đơn giản là nói một cái gì khách sáo như hai người xa lạ cũng khiến lòng tôi thoải mái đôi chút. Nhưng không, em vẫn lì lợm và tuyệt đối lặng im. Em đã biến tôi thành một ốc đảo giữa một đại dương bao la và em giống như một con thuyền cho dù có bão tố sóng to cũng không bao giờ chịu tấp vào ốc đảo đó.
Những gì thuộc về mình thì sẽ thuộc về mình. Có lẽ, em không thuộc về tôi...
Bỗng một hôm, em đột ngột gọi cho tôi, bằng một số điện thoại cũ. Cảm giác hồi hộp khi nghe máy của em khiến tôi không còn nhớ rằng mình đã từng hứa lòng không bao giờ nhớ về người con gái này nữa. Vừa bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng nấc nghẹn ngào bên kia đầu dây.
"Tại sao yêu em mà anh lại ra đi?".
Tôi im lặng và không biết phải trả lời em thế nào.
"Em đã có người khác! Đã kết hôn, và mang thai".
Tôi hơi sững người, rồi à, ừ, chúc mừng em. Vậy là em vẫn đang sống hạnh phúc. Vậy là những điều mà em nói, em đã làm được. Sẽ không bao giờ phải khóc vì một người như tôi nữa.
Rồi em nín khóc, và nói: "Sẽ không bao giờ em khóc vì anh nữa, thật đấy!".
Đó là lần cuối cùng tôi nghe giọng em đến hôm nay. Câu nói cuối ấy cứ ám ảnh tôi mãi...
Tôi mỉm cười, ừ thôi, quên tôi và có một gia đình hạnh phúc là điều em nên làm hơn là phải chờ đợi trong một khoảng thời gian quá lâu.
*
Tôi bắt đầu có một số mối quan hệ mới. Một gã như tôi cũng có khá nhiều người thích. Nhưng tôi không mấy có cảm giác với những người đó, ngoại trừ X, một trong những nhân viên mới của công ty qua sau tôi vài tháng. Tôi ấn tượng ở X bởi mái đầu đinh và mùi nước hoa hơi khó ngửi. Nó khác với tất cả những mùi mà tôi từng biết. Sau này, tôi mới biết đó là sự trộn lẫn của một số loại nước hoa lại với nhau và không phải ai cũng thích được mùi hương đó.
X không hồ hởi làm quen hay nhắn tin thể hiện rõ như những người khác. Mỗi lần gặp nhau trong công ty, X cúi đầu chào và nở một nụ cười xã giao.
Đến một hôm, cả phòng làm việc đã về
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.