watch sexy videos at nza-vids!
Truyen24h.sextgem.com
Tải game online cho điện thoại

Truyện ngắn Người con trai trên sân thượng

Lượt xem :
đừng nói đến việc mò ra đến tận đây. Thật lạ lùng khi có một khung cửa sổ như thế, không song sắt, không chốt mà chỉ khép hờ. Chỉ có một điều là chẳng ai buồn để ý đến sự hiện diện của nó, chỉ có tôi, với sự mời mọc quá đỗi nhiệt tình của những con gió, mới tìm ra nó mà thôi.

Tôi không ngờ là sân thượng rộng đến thế. Gió hun hút thổi, và mưa vẫn lắc rắc rơi. Cũng khá lâu rồi không có ai lên đây, rêu xanh đã dần dần bao phủ những viên gạch lát sân và những mảng tường đã phần nào bong tróc. Thậm chí ở một vài kẽ nứt, tôi còn thoáng nhìn thấy lún phún mấy mầm cỏ xanh.

Và quả là như người ta đồn đại, tầm nhìn ở đây đẹp vô cùng. Tôi lặng người, không thể tìm ra từ ngữ diễn tả cảm xúc của bản thân mình khi ấy. Một sự choáng ngợp không thể gọi tên. Trường tôi là tòa nhà cao nhất trong khu vực này, đứng ở đây tôi có thể nhìn thấy trọn vẹn bầu trời, không hề bị vướng bận bởi những nóc nhà xấu xí, những cột điện nhằng nhịt hay những hàng cây cao. Đúng thế đấy, trọn vẹn cả một bầu trời. Chỉ mình tôi với một bầu trời! Khẽ nhón chân, tôi vịn tay vào lan can, nhìn xuống phía dưới. Mọi người như những chấm nhỏ đủ màu sắc đang vội vã đi lại, nhộn nhạo giống hệt mớ virus di chuyển khi nhìn dưới kính hiển vi. Tôi liếc nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến giờ nghỉ giữa ca. Thảo nào mà người túa ra đông đến thế. Xem kìa, đa số các chấm đều đang hướng về phía canteen ở góc sân bên kia. Tôi thích thú cúi xuống thấp hơn, nhoài hẳn ra cho đến khi người tôi cong gập lại. Những cơn gió thổi xòa, tóc rối tung che kín cả khuôn mặt. Tôi mỉm cười. Nếu như có ai đó thấy tôi khi này, dễ chừng người ta lại tưởng tôi chuẩn bị nhảy lầu cũng nên. " Chẳng qua là vì... mùi hương này quyến rũ con người quá thôi mà. "- tôi gật đầu, tự nói với chính mình.

- Đừng nói với tôi là cậu đang chuẩn bị nhảy xuống đấy nhé!

Tôi giật bắn mình, quay ngoắt lại, nhanh đến nỗi thiếu chút nữa là tôi hụt chân ngã bổ chửng ra phía sau. Trên sân thượng này, ngoài tôi và những cơn gió, hóa ra còn có một người nữa. Không chỉ có mình tôi với một bầu trời như tôi vẫn tưởng. Trong phút chốc, những tế bào nơ ron thần kinh của tôi đã ngay lập tức liên kết những câu chuyện mọi người vẫn đồn thổi về sân thượng lại với nhau. Nào là tầng mười hai bị ma ám, nào là có đứa đi qua đã từng nhìn thấy có ma ở đó, nào là ai mò lên đó mà yếu bóng vía sẽ bị ma dụ... Có lẽ nào... Tôi đứng như trời trồng, tay chân cứng đờ, môi khẽ mấp máy mà không nói lên lời. Nhưng mà... Có một điều tôi gần như có thể chắc chắn, đó là trong tất cả các thông tin vỉa hè mà tôi nhớ được thì "nhân vật chính" được nhắc tới luôn là một cô gái. Và đứng trước mặt tôi bây giờ đây, lại là một người con trai.

- Tôi không phải là ma đâu. - Cuối cùng, anh lại là người lên tiếng trước, sau khi chúng tôi đứng yên như thế, chỉ nhìn nhau trong vòng gần năm phút. Tôi lắp bắp, miệng không nói rõ thành lời, đầu óc luẩn quẩn lộn xộn như mớ bòng bong. Có lẽ vẻ mặt tôi lúc ấy vô cùng ngớ ngẩn, tôi biết mà. Mỗi khi tôi gặp điều gì đó bất ngờ, tôi lại bộc lộ một vẻ mặt mà theo như bạn tôi nói là "ngu không để đâu cho hết". Bình thường thì tôi vẫn ý thức được điều này, nhưng khi có chuyện xảy ra thì tất cả lại đâu vào đấy, không tài nào kiểm soát nổi. Ừ thì tôi ngớ ngẩn, nhưng có cần thiết anh ta phải nhìn tôi với ánh mắt như vậy hay không? Đó là ánh mắt kì lạ nhất mà tôi từng thấy. Vừa chăm chú, nhưng lại có chút gì đó hồ nghi, vừa có chút gì đó lạnh lùng, nhưng thật là đồng cảm.

- Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không biết là có người ở đây. - Cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được tinh thần, lúng túng nói lời xin lỗi. Tôi đâu có mắc lỗi lầm gì, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nói thế. Anh cười xòa, tiếng cười giòn tan và thoải mái. Và anh ngồi xuống, lưng dựa vào bức tường bong tróc đã lấm tấm rêu xanh.

Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, tôi không còn nhớ rõ. Chỉ biết rằng sau đó một lúc, tôi đã ngồi xuống cạnh anh. Chúng tôi dựa lưng vào bức tường cũ, im lặng. Ngắm nhìn bầu trời rộng lớn vẽ ra ngay trước mắt. Một ngày mùa xuân với những cơn gió nồng ẩm, lác đác vài tia nắng vàng. Mây hững hờ trôi, thời gian như ngừng lại.

- Anh có biết chỗ chị ấy... ừm... chị ấy ấy, anh hiểu chứ... nhảy xuống là ở đâu không? - Tôi hỏi, mắt vẫn đờ đẫn ngắm nhìn những đám mây hình thù kì dị.

- Ở góc kia kìa. - Anh trả lời, khẽ hất đầu. Tôi đưa mắt nhìn theo hướng đó. Lan can ở góc sân, nơi có khoảng không gian thông thoáng và tầm nhìn rộng hơn cả. Gió vẫn hun hút thổi, tôi cảm thấy sự hiện diện của mùa xuân rõ ràng hơn bao giờ hết.

- Chọn chỗ khéo thật đấy nhỉ. Anh đã ra đứng ở góc đấy bao giờ chưa?

Anh gật đầu. Trầm ngâm. Tại sao hai người lạ mặt lại có thể ngồi nói chuyện với nhau về chủ đề này, chính tôi cũng thấy kì quái. Nhưng toàn bộ những gì đang xảy ra, từ việc tôi trèo cửa sổ ra đây, cho đến việc tôi gặp ai, có tí nào gọi là bình thường được đâu.

- Anh hay ngồi ở trên này lắm à?

- Ừ. Lúc nào chán học thì lên đây.

- Anh trèo cửa sổ?

- Còn cách nào khác sao?

Tôi cười. Hóa ra tôi không phải là người đầu tiên tìm ra khung cửa sổ ấy. Rồi tôi giật mình, đã lâu lắm rồi tôi mới cười như thế, với một người lạ.

- Anh không phiền chứ, nếu như tôi ngồi đây? Và tôi nghĩ là tôi sẽ còn lên đây nhiều lần lắm đấy.

- Đây không phải là sân của tôi, tôi không có quyền cấm ai cả.

- Ừ, cảm ơn anh.

Và chúng tôi lại ngồi trong yên lặng. Mây vẫn hững hờ trôi, không gian ngập tràn những cơn gió mùa xuân nồng ẩm. Yên lặng chạm đến tận đáy lòng.

***

Những ngày sau đó, chúng tôi lại tiếp tục gặp nhau, trên sân thượng. Có đôi lúc tôi nhìn thấy anh trong sân trường, nhưng chúng tôi chỉ đi ngang qua nhau như những người xa lạ. Mà quả thật là như vậy, tôi không rõ nên gọi mối quan hệ giữa tôi và anh là gì? Tình bạn? Không phải. Tình yêu? Càng không phải. Tôi chẳng biết gì về anh, anh cũng không biết gì về tôi. Chúng tôi không trao đổi số điện thoại, không email chat chit. Chúng tôi đơn giản là chỉ tình cờ gặp nhau rất nhiều lần ở một nơi nhất định, ngồi cạnh nhau, nói những câu chuyện chẳng ra đầu chẳng ra đuôi. Sân thượng là nơi lẩn tránh hoàn hảo những rắc rối bên ngoài, nơi chúng tôi có thể gạt bỏ tất cả những phiền muộn, thanh thản ngắm nhìn xung quanh.

- Ơ này, sao ở góc kia lại có hoa thế kia? - Tôi tò mò hỏi. Góc lan can nơi cô gái nhảy xuống ngày nào, có ai đó đã đặt dưới đó một cành hoa dại.

- Tôi mang đến đấy. - Anh trả lời, chậm rãi uống từng ngụm cà phê trong chiếc cốc giấy.

Tôi nhún vai. Tôi không có thói quen hỏi nhiều về chuyện của người khác, người ta muốn kể thì kể, không thì thôi. Mà nói cho oai vậy chứ thực lòng tôi tò mò muốn chết, nhưng chỉ vì ngại nên ít khi chịu mở mồm ra hỏi. Anh quay sang nhìn tôi, nhếch mép cười, nói điệu châm chọc:

- Muốn biết vì sao chứ gì?

Tôi ngại ngùng gật đầu. Quái lạ, sao anh luôn biết tôi đang nghĩ gì trong đầu thế nhỉ.

- Cô ấy ngày xưa học cùng lớp với tôi, ngồi ngay trên tôi ấy.

- Bạn anh à?

- Không. Thậm chí còn chẳng nói chuyện bao giờ.

- Khi biết chuyện của cô ấy, anh có thấy bất ngờ không?

Anh lắc đầu, đặt cốc xuống, nằm dài trên nền xi măng thô ráp:

- Đó là lựa chọn của mỗi người. Cô ấy đã chọn, chắc hẳn là có lý do riêng. Người ngoài làm sao hiểu được.

Tôi chẳng biết làm gì khác, ngoài việc gật đầu đồng ý. Chúng tôi lại im lặn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Từ khóa Google : , ,

Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay,  truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.

239/1041