Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full
Lượt xem : |
của cô về tên khốn này mấy năm nay, thứ khác không nói, sở trường của hắn chính là đả kích báo thù.
m thầm hít hơi thở sâu, cô nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi tắn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Thì ra là Kỷ tổng, thật là trùng hợp quá!”
Kỷ Ngôn Tắc khẽ nheo mắt lại, bình thản nói: “Không trùng hợp đâu, tôi đã ở đây đợi cô lâu rồi”. Ẩn ý của câu này chính là, cô là một kẻ đần độn, không nhìn thấy anh đứng đây nãy giờ sao?
Viên Nhuận Chi vẫn nhoẻn miệng, giữ nguyên nụ cười tươi tắn trên mặt nói: “Đợi tôi? Không biết Kỷ tổng có chỉ thị gì cần giao phó?”
“Ngày mai tôi phải đi gặp một khách hàng, anh ta là người Sơn Tây, rất thích uống rượu. Tang tổng nói cô có nghiên cứu về rượu, vừa hay trong tay tôi có hai chai rượu, cho nên muốn cô nếm thử đôi chút xem ngày mai mang tặng thứ này liệu có thất lễ quá không?” Đôi mắt màu hổ phách của anh như phủ lên một lớp sương mù, không hiểu được cảm xúc thật sự lúc này của anh ta là gì.
Muốn cô thử rượu? Khách hàng thích rượu, tại sao nhất định phải bắt cô nếm thử? Trong ấn tượng của cô, tửu lượng của tên này cũng không tệ chút nào. Hơn nữa, cô cũng chẳng nghiên cứu gì về rượu hết. Ngay từ khi còn nhỏ dì cô đã răn rằng, chỉ luyện tửu lượng cho cô thật cao chứ không dạy cô đánh giá rượu thế nào. Hơn nữa mục đích dì luyện tửu lượng cho cô chính là vì muốn ngăn cản kẻ xấu chuốc rượu say rồi giở trò đồi bại khi cô trưởng thành…
Viên Nhuận Chi nhìn đôi mắt đan phụng màu hổ phách của anh ta, mím chặt môi tỏ ý phòng bị.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã cảm thấy đôi mắt mày hổ phách của anh ta dị thường chết đi được, đôi lúc thì nhạt màu đôi lúc lại biến thành màu sắc đậm hơn. Lúc ban đầu, cô còn nghi ngờ phải chăng anh ta đã dùng kính áp tròng thẩm mỹ, nhưng nói không chừng mấy đời tổ tiên nhà anh ta đều như vậy, cho nên đời đời truyền lại đôi mắt với màu sắc dị thường, hấp dẫn chết người đó để làm hại con gái nhà lành.
Cô nắm lấy tóc mình, miệng lại nhoẻn lên: “Đó là vì Tang tổng đã quá khen thôi, tôi chỉ biết uống rượu, còn về đánh giá e là Kỷ tổng giỏi hơn tôi rất nhiều!”
“Tôi không rành lắm về rượu trắng”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản lên tiếng.
Còn chưa đợi xem Viên Nhuận Chi có đồng ý hay không, Kỷ Ngôn Tắc đã nói luôn: “Đi theo tôi!” Rồi sau đó anh quay người bước vào phòng làm việc phía trong của mình.
Thử rượu thì thử rượu, ai bảo người ta là cấp trên của mình.
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên rồi nhanh chóng bước theo.
Kỷ Ngôn Tắc mở ngăn kéo lấy một bình rượu rất bình thường với một chiếc ly.
Viên Nhuận Chi im lặng nhìn anh rót đầy rượu vào cả chiếc ly đó, rồi đặt ra trước mặt mình nói: “Cô mau thử rồi đưa ra chút ý kiến xem nào!” Giọng nói của anh hết sức bình thường, nhất thời không cảm nhận được bất cứ điều gì, nhưng đích thực nghe rất cuốn hút.
Viên Nhuận Chi liếc nhìn anh, vẻ mặt hết sức tự nhiên, cô lại đưa mắt nhìn vào ly rượu trên mặt bàn, màu vàng trong trẻo, hương thơm ngào ngạt, kèm theo cả hương vị của thuốc.
Cô nhấc ly rượu lên, thử nhấp một ngụm, sau đó nhíu chặt đôi mày lại nói: “Quả nhiên là rượu được nấu cùng với thuốc, hơi đắng, có điều khá ngon, vị rượu nhu hòa, thanh đạm, không có cảm giác kích thích quá lớn. Loại rượu này khá được, thế nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Màu sắc của chai rượu này, lại còn vị thuốc ở trong này…”
“Màu sắc tôi cảm thấy khá OK, rượu Trúc Diệp Thanh lúc nào chẳng có màu này, còn về mùi vị, để tôi nếm thử xem sao”. Kỷ Ngôn Tắc đang muốn rót một ly cho mình thì nghe thấy tiếng “choang” vang lên, ly rượu trên tay Viên Nhuận Chi rơi xuống đất.
“Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?!... Rắn…” Lúc này, Viên Nhuận Chi chỉ cảm thấy tâm mạch rung lên thình thịch, hô hấp khó khăn, hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất.
Kỷ Ngôn Tắc nhếch mắt lên, đặt chai rượu cùng chiếc ly xuống bàn rồi ngồi xuống, kéo mạnh cánh tay của Viên Nhuận Chi rồi gọi: “Này, mau tỉnh lại đi!”
Viên Nhuận Chi không có bất cứ phản ứng gì cả.
Kỷ Ngôn Tắc không hề bỏ cuộc, tiếp tục đập vào cánh tay cô mấy phát rồi nói: “Viên Nhuận Chi, đừng giả chết nữa. Tang tổng đã nói với tôi biệt danh của cô là ngàn ly không say, ít nhất cũng phải uống được hai cân rượu. Làm gì có chuyện vừa mới nhấp một ngụm, chưa làm được gì đã say lăn ra đất thế này rồi hả?”
Viên Nhuận Chi vẫn im bặt như heo chết, lặng lẽ nằm trên mặt đất.
“Thì ra, thật sự không uống được Trúc Diệp Thanh…”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản như không có chuyện gì nhếch mép lên, đứng dậy, rót cho mình một ly Trúc Diệp Thanh, thử một ngụm, hương thơm ngào ngạt, vào miệng ôn như, cảm giác kích thích không nhiều, dư vị đọng lâu. Rượu do ông ngoại nấu quả thực rất ngon.
Đặt ly rượu xuống, anh quay sang nhìn Viên Nhuận Chi đang hôn mê bất tỉnh.
Mặt đất là nền gạch sáng loáng, văn phòng làm việc thì bật điều hòa, nếu cứ bỏ mặc cô nằm đó, khi tỉnh lại không chừng sẽ ngã bệnh. Ngày mai còn phải đi gặp mặt vị khác hàng Sơn Tây kia, nếu như Trợ lí của anh bị bệnh, hai chai rượu này ngày mai ai uống đây chứ? Đúng là phiền phức quá thể!
Anh lại ngồi xuống đưa tay đẩy cô vài lần nữa, sau khi xác định cô thật sự bất động rồi, anh mới bế bổng cô lên, sau đó vứt cô sang chiếc sofa bên cạnh không khác nào một chú chó con.
Sau khi ngồi vào vị trí của mình, Kỷ Ngôn Tắc gõ bàn phím một lúc, sau đó bỗng nhiên chết lặng người đi. Phòng làm việc vốn dĩ im lìm, tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng ngáy khủng bố, hãi hùng.
Anh nhíu chặt đôi mày, nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say như heo trên chiếc sofa, cô đang nghiến răng, ngáy lớn, phần cánh tay, phần đùi kia đều trắng trẻo khác thường, nhìn theo góc độ nào cũng vô cùng chướng mắt.
Anh liếc mắt nhìn sang Bảng liên hệ nội bộ công ty, sau đó vội vã gọi cuộc điện thoại: “Xin chào, là Giám đốc Phí ở Bộ phận Cơ sở hạ tầng đúng không? Chào anh, tôi là Kỷ Ngôn Tắc mới tới Bộ phận Thị trường. À, buổi sáng hôm nay tôi nhìn thấy người thuộc bộ phận của anh ôm về rất nhiều rèm cửa từ tiệm ở tầng hai. Xin hỏi số rèm cửa này đã dùng vào việc gì chưa? À, không phải, tôi có một số sản phẩm mẫu cần che phủ để khỏi bụi, cảm thấy tấm rèm cửa màu đỏ hồi sáng trông khá đẹp. Đúng, chính là chiếc có in rất rõ chữ Phúc trên đó, liệu có thể cho tôi mượn một chiếc được không? Hả? Không cần trả lại sao? Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều!”
Kỷ Ngôn Tắc dập điện thoại không bao lâu, người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng đã ôm một tấm rèm cửa màu đỏ sang.
“Tôi mang cả tấm rèm lót bên trong đến cho anh rồi đây!”
“Vô cùng cảm ơn anh!”
Kỷ Ngôn Tắc đón lấy chiếc rèm cửa, đợi sau khi người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng rời khỏi, anh tiện tay vứt tầm rèm đó lên chiếc sofa, vừa hay che khuất Viên Nhuận Chi đang chìm trong giấc ngủ.
Ngoại trừ phần đầu, tất cả các bộ phận khác trên người cô đều đã được che lại kín mít bằng chiếc rèm cửa màu đỏ nọ.
“Nóng quá đi…”. Viên Nhuận Chi cảm giác mình như đang ở trong lò luyện linh đan của Thái thượng lão quân vậy, tay chân không ngừng vung lên, định cởi áo ra, nhưng đều tốn công vô ích.
Tại sao lại nóng đến thế chứ?
Bỗng nhiên, cô bật dậy khỏi chiếc sofa.
Gạt hết mồ hôi trên trán! Phát ngất mất thôi, ngủ trưa có một lúc, không ngờ lại toát mồ hôi đến thế, nhất định là sức kh
m thầm hít hơi thở sâu, cô nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi tắn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Thì ra là Kỷ tổng, thật là trùng hợp quá!”
Kỷ Ngôn Tắc khẽ nheo mắt lại, bình thản nói: “Không trùng hợp đâu, tôi đã ở đây đợi cô lâu rồi”. Ẩn ý của câu này chính là, cô là một kẻ đần độn, không nhìn thấy anh đứng đây nãy giờ sao?
Viên Nhuận Chi vẫn nhoẻn miệng, giữ nguyên nụ cười tươi tắn trên mặt nói: “Đợi tôi? Không biết Kỷ tổng có chỉ thị gì cần giao phó?”
“Ngày mai tôi phải đi gặp một khách hàng, anh ta là người Sơn Tây, rất thích uống rượu. Tang tổng nói cô có nghiên cứu về rượu, vừa hay trong tay tôi có hai chai rượu, cho nên muốn cô nếm thử đôi chút xem ngày mai mang tặng thứ này liệu có thất lễ quá không?” Đôi mắt màu hổ phách của anh như phủ lên một lớp sương mù, không hiểu được cảm xúc thật sự lúc này của anh ta là gì.
Muốn cô thử rượu? Khách hàng thích rượu, tại sao nhất định phải bắt cô nếm thử? Trong ấn tượng của cô, tửu lượng của tên này cũng không tệ chút nào. Hơn nữa, cô cũng chẳng nghiên cứu gì về rượu hết. Ngay từ khi còn nhỏ dì cô đã răn rằng, chỉ luyện tửu lượng cho cô thật cao chứ không dạy cô đánh giá rượu thế nào. Hơn nữa mục đích dì luyện tửu lượng cho cô chính là vì muốn ngăn cản kẻ xấu chuốc rượu say rồi giở trò đồi bại khi cô trưởng thành…
Viên Nhuận Chi nhìn đôi mắt đan phụng màu hổ phách của anh ta, mím chặt môi tỏ ý phòng bị.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã cảm thấy đôi mắt mày hổ phách của anh ta dị thường chết đi được, đôi lúc thì nhạt màu đôi lúc lại biến thành màu sắc đậm hơn. Lúc ban đầu, cô còn nghi ngờ phải chăng anh ta đã dùng kính áp tròng thẩm mỹ, nhưng nói không chừng mấy đời tổ tiên nhà anh ta đều như vậy, cho nên đời đời truyền lại đôi mắt với màu sắc dị thường, hấp dẫn chết người đó để làm hại con gái nhà lành.
Cô nắm lấy tóc mình, miệng lại nhoẻn lên: “Đó là vì Tang tổng đã quá khen thôi, tôi chỉ biết uống rượu, còn về đánh giá e là Kỷ tổng giỏi hơn tôi rất nhiều!”
“Tôi không rành lắm về rượu trắng”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản lên tiếng.
Còn chưa đợi xem Viên Nhuận Chi có đồng ý hay không, Kỷ Ngôn Tắc đã nói luôn: “Đi theo tôi!” Rồi sau đó anh quay người bước vào phòng làm việc phía trong của mình.
Thử rượu thì thử rượu, ai bảo người ta là cấp trên của mình.
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên rồi nhanh chóng bước theo.
Kỷ Ngôn Tắc mở ngăn kéo lấy một bình rượu rất bình thường với một chiếc ly.
Viên Nhuận Chi im lặng nhìn anh rót đầy rượu vào cả chiếc ly đó, rồi đặt ra trước mặt mình nói: “Cô mau thử rồi đưa ra chút ý kiến xem nào!” Giọng nói của anh hết sức bình thường, nhất thời không cảm nhận được bất cứ điều gì, nhưng đích thực nghe rất cuốn hút.
Viên Nhuận Chi liếc nhìn anh, vẻ mặt hết sức tự nhiên, cô lại đưa mắt nhìn vào ly rượu trên mặt bàn, màu vàng trong trẻo, hương thơm ngào ngạt, kèm theo cả hương vị của thuốc.
Cô nhấc ly rượu lên, thử nhấp một ngụm, sau đó nhíu chặt đôi mày lại nói: “Quả nhiên là rượu được nấu cùng với thuốc, hơi đắng, có điều khá ngon, vị rượu nhu hòa, thanh đạm, không có cảm giác kích thích quá lớn. Loại rượu này khá được, thế nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Màu sắc của chai rượu này, lại còn vị thuốc ở trong này…”
“Màu sắc tôi cảm thấy khá OK, rượu Trúc Diệp Thanh lúc nào chẳng có màu này, còn về mùi vị, để tôi nếm thử xem sao”. Kỷ Ngôn Tắc đang muốn rót một ly cho mình thì nghe thấy tiếng “choang” vang lên, ly rượu trên tay Viên Nhuận Chi rơi xuống đất.
“Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?!... Rắn…” Lúc này, Viên Nhuận Chi chỉ cảm thấy tâm mạch rung lên thình thịch, hô hấp khó khăn, hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất.
Kỷ Ngôn Tắc nhếch mắt lên, đặt chai rượu cùng chiếc ly xuống bàn rồi ngồi xuống, kéo mạnh cánh tay của Viên Nhuận Chi rồi gọi: “Này, mau tỉnh lại đi!”
Viên Nhuận Chi không có bất cứ phản ứng gì cả.
Kỷ Ngôn Tắc không hề bỏ cuộc, tiếp tục đập vào cánh tay cô mấy phát rồi nói: “Viên Nhuận Chi, đừng giả chết nữa. Tang tổng đã nói với tôi biệt danh của cô là ngàn ly không say, ít nhất cũng phải uống được hai cân rượu. Làm gì có chuyện vừa mới nhấp một ngụm, chưa làm được gì đã say lăn ra đất thế này rồi hả?”
Viên Nhuận Chi vẫn im bặt như heo chết, lặng lẽ nằm trên mặt đất.
“Thì ra, thật sự không uống được Trúc Diệp Thanh…”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản như không có chuyện gì nhếch mép lên, đứng dậy, rót cho mình một ly Trúc Diệp Thanh, thử một ngụm, hương thơm ngào ngạt, vào miệng ôn như, cảm giác kích thích không nhiều, dư vị đọng lâu. Rượu do ông ngoại nấu quả thực rất ngon.
Đặt ly rượu xuống, anh quay sang nhìn Viên Nhuận Chi đang hôn mê bất tỉnh.
Mặt đất là nền gạch sáng loáng, văn phòng làm việc thì bật điều hòa, nếu cứ bỏ mặc cô nằm đó, khi tỉnh lại không chừng sẽ ngã bệnh. Ngày mai còn phải đi gặp mặt vị khác hàng Sơn Tây kia, nếu như Trợ lí của anh bị bệnh, hai chai rượu này ngày mai ai uống đây chứ? Đúng là phiền phức quá thể!
Anh lại ngồi xuống đưa tay đẩy cô vài lần nữa, sau khi xác định cô thật sự bất động rồi, anh mới bế bổng cô lên, sau đó vứt cô sang chiếc sofa bên cạnh không khác nào một chú chó con.
Sau khi ngồi vào vị trí của mình, Kỷ Ngôn Tắc gõ bàn phím một lúc, sau đó bỗng nhiên chết lặng người đi. Phòng làm việc vốn dĩ im lìm, tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng ngáy khủng bố, hãi hùng.
Anh nhíu chặt đôi mày, nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say như heo trên chiếc sofa, cô đang nghiến răng, ngáy lớn, phần cánh tay, phần đùi kia đều trắng trẻo khác thường, nhìn theo góc độ nào cũng vô cùng chướng mắt.
Anh liếc mắt nhìn sang Bảng liên hệ nội bộ công ty, sau đó vội vã gọi cuộc điện thoại: “Xin chào, là Giám đốc Phí ở Bộ phận Cơ sở hạ tầng đúng không? Chào anh, tôi là Kỷ Ngôn Tắc mới tới Bộ phận Thị trường. À, buổi sáng hôm nay tôi nhìn thấy người thuộc bộ phận của anh ôm về rất nhiều rèm cửa từ tiệm ở tầng hai. Xin hỏi số rèm cửa này đã dùng vào việc gì chưa? À, không phải, tôi có một số sản phẩm mẫu cần che phủ để khỏi bụi, cảm thấy tấm rèm cửa màu đỏ hồi sáng trông khá đẹp. Đúng, chính là chiếc có in rất rõ chữ Phúc trên đó, liệu có thể cho tôi mượn một chiếc được không? Hả? Không cần trả lại sao? Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều!”
Kỷ Ngôn Tắc dập điện thoại không bao lâu, người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng đã ôm một tấm rèm cửa màu đỏ sang.
“Tôi mang cả tấm rèm lót bên trong đến cho anh rồi đây!”
“Vô cùng cảm ơn anh!”
Kỷ Ngôn Tắc đón lấy chiếc rèm cửa, đợi sau khi người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng rời khỏi, anh tiện tay vứt tầm rèm đó lên chiếc sofa, vừa hay che khuất Viên Nhuận Chi đang chìm trong giấc ngủ.
Ngoại trừ phần đầu, tất cả các bộ phận khác trên người cô đều đã được che lại kín mít bằng chiếc rèm cửa màu đỏ nọ.
“Nóng quá đi…”. Viên Nhuận Chi cảm giác mình như đang ở trong lò luyện linh đan của Thái thượng lão quân vậy, tay chân không ngừng vung lên, định cởi áo ra, nhưng đều tốn công vô ích.
Tại sao lại nóng đến thế chứ?
Bỗng nhiên, cô bật dậy khỏi chiếc sofa.
Gạt hết mồ hôi trên trán! Phát ngất mất thôi, ngủ trưa có một lúc, không ngờ lại toát mồ hôi đến thế, nhất định là sức kh
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.