Truyện teen Em sẽ tập yêu anh, chàng Cảnh Sát ạ!
Lượt xem : |
này. Vì thế, anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Tôi nói cho mà biết, tôi không phải là người dễ chịu trận thế đâu! Tôi sẽ đi nói với thầy giám thị!
- Trước khi đi thì tôi khuyên anh nên để lại cái “bản tường trình” mang tên tôi!
- Không trả!
- Trả!
Hai người giằng co một hồi, tờ giấy trong tay đã biến dạng rồi “xoẹt” một cái.
- Hai anh chị này, làm gì thế hả?
10 giờ 30 phút có ba bóng người ngồi trong phòng.
- Thưa thầy, sự việc là thế đấy ạ! Hix… hix…
-Ừ thôi, em đừng khóc nữa. Chuẩn bị về đi ngủ đi, tôi không phạt em gì đâu!
- Cô thôi đi! Đồ hai mặt, đồ nhỏ mọn!
- Cậu im đi thì có! Đàn ông gây ra chuyện mà không chịu trách nhiệm! Tôi phạt cậu dọn vệ sinh 1 tuần! Nhớ là cả 4 tầng của khu này đấy!
- Thôi, em về đi nghỉ đi!
- Dạ… hix hix…. Lêu lêu…
Một tuần sau.
- Dạ, nay em rảnh!
- Đi xem đá bóng với tụi anh nhé!
- Êu… hay thế! Đá đội nào vậy anh?
- Đá với bên Kinh Tế!
- Ô sờ kê luôn, em kêu Hương bạn em đi cùng nữa nhé!
Sau trận bóng.
- Anh đá hay thế! Nhưng mà có vẻ hơi bị hao sức lúc đầu!
- Ừ, anh hay đá như thế! Đi uống nước với tụi anh luôn nhé!
- Dĩ nhiên rồi!
- AAAAAAAAAAA….. anh kiếm đâu ra cái mặt này đây?
- À quên, chưa giới thiệu em biết! Đây là Phúc, bạn anh cũng học bên Cảnh Sát đấy!
- Bạn ạ! Bên Cảnh Sát ạ! Omeoi! – Dương kêu ầm lên, khắc tinh của đời cô là đây chứ là đâu.
- Quen nhau không Phúc?
- Dĩ nhiên là quen rồi! Nhờ hồng phúc của cô bé xinh xắn này mà mình phải dọn nhà vệ sinh một tuần nay đấy! Đúng là Oan gia ngõ hẹp mà!
- Đúng rồi! Cũng qua lần đó mà em mới nhận ra được một chân lý: Thường thì đẹp trai không đi liền với bình thường.
- Cô…
- Thì sao?
Tết, anh rủ cô và bạn về quê anh chơi. Quê anh là một tỉnh miền trung quanh năm cát trắng cằn cỗi nhưng nổi tiếng là đất học: Nghệ An. Mùa đông lạnh, gió mùa mang theo cái hanh khô đến làm nơi này như bừng sáng. Không quá giá buốt như Hà Nội, cũng không nóng nực như Sài Gòn, nơi đây có một cái lạnh riêng níu lòng người ở lại.
- Quê anh nghèo lắm nên ăn Tết không to như dân Bắc đâu.
- Chả sao! Vui là chính mà anh!
- Ở nhà đến mùng 2 anh dẫn 3 đứa lên nhà Phúc ở Vinh chơi nhé!
- Không đi! Không đi đâu!
- Phải đi! – Cả ba người kia cùng đồng thanh làm cô không dám ý kiến gì nữa. Vậy là quyết định mùng 2 lên nhà hắn ta…
Mùng 2 đã đến, cái ngày tử của cô cùng đến! Nếu như ở trường, cô còn có chỗ dựa là thầy giám thị, ở ngoài là anh và bạn bè. Còn ở đây, chính là vương quốc của hắn. Cho kẹo cô cũng không dám chọc. Nhưng sự thật trong quá khứ cô đã chọc hắn rồi. Lần này cô chết chắc.
- Mới mùng 2 Tết mà cậu đã rước của nợ đến nhà tớ là sao?
- À! Hà hà hà! Tại Dương nó cứ đòi đi đấy chứ! Bảo là quý anh Phúc lắm nên nhất định đi!
- Em đòi… – 3 cặp mắt cùng quay đầu bắn đạn vào cô, cô nuốt từng lời. Vì trước khi đi đã được dặn dò, không được chọc tức Phúc, bằng không là bị bỏ lại giữa đường.
- Vì hôm nay vẫn là Tết nên không tính chuyện cô nữa.
- Anh… Nhớ lấy! – Dương mỉm cười, một nụ cười có vẻ nguy hiểm, nhưng thực chất, lòng cô thấy cũng thú vị.
Hết Tết! Xa nhà, xa gia đình. Đi học lại.
Một cuối tuần buồn chán nữa lại đến. Hôm nay cô có nhiệm vụ qua cơ quan chị để lấy đồ về nấu ăn cho cháu. FA có truyền thống như cô thì cuối tuần chủ yếu chỉ ở bên gia đình.
Ủy ban nhân dân quận Thanh Xuân, Thành phố Hà Nội.
Hôm nay cô mặc váy ren, tóc xõa tung và có thêm chút make up theo lời đe dọa của chị. Có vẻ như là chị cô lại nghĩ ra một phi vụ mai mối nào đó và bắt cô thực hiện. Cô không chán ghét nhưng cũng không thích và có một bí mật nhỏ nhỏ từ hồi bé của cô mà không ai biết được.
Từ nhỏ, gần nhà cô có một chị hàng xóm cực hiền và tính cách rất người lớn tên Mai. Chị nói gì cô cũng nghe, bảo gì cũng làm và xem lời chị như “thánh chỉ”. Có một hôm, chị Mai mới xem xong một bộ phim tình cảm lâm ly bi đát đến mức chị khóc suốt 3 ngày trời. Dương thấy chị khóc thì cũng khóc theo.
Trong tiếng nấc nghẹn, chị có đọc lên một đoạn thơ ám ảnh Dương cả đời:
Em không lấy chồng police đâu.
Súng đạn luôn ở sẵn trong đầu.
Nửa đêm hai đứa đang ngon giấc.
Giật mình anh nói: Bắn vào đâu?
Từ đó trở đi, cô quyết tâm, không lấy chồng làm cảnh sát!
Vừa bước vào phòng chị, cô nghe có tiếng quát tháo từ phòng bên vang lại:
- Tôi đề nghị anh điền đầy đủ thông tin cá nhân vào tờ khai! Nếu anh vẫn cứ tiếp tục im lặng, tôi sẽ tạm giam anh 2 ngày.
- …
- Anh có biết chữ không thế? Anh có hiểu tôi nói gì không hả?
Trong lúc chờ chị đi lấy đồ, cái máu tò mò trong người trỗi dậy, cô mon men ngó đầu qua phòng bên.
Giật mình. Cô đứng thẳng dậy, cố căng mắt nhìn kĩ.
Đó chính là cái người kia!
- Chào anh Hòa! Anh đang làm việc ạ? Hì! – Cả cơ quan của chị, ai cô cũng biết và cũng có rất nhiều người biết cô.
- À, Dương! Mới đến à em!
- Dạ! Em đến tìm chị Hương! À, anh này, cái người này là bạn em ạ!
Cả hai người trong phòng cùng đồng thời nhìn về phía cô. Ngạc nhiên!
- Bạn em thật hả?
- Vâng ạ! Một người bạn cũng lâu lâu rồi ạ! Mà anh ấy mắc lỗi gì đấy ạ?
- À, đánh nhau ấy mà! Tối qua anh đang trực thì nghe điện thoại nói là có một vụ đánh nhau. Lúc ra đến nơi thì thấy bố tướng này sắp đánh chết con nhà người ta rồi. Mà cứng đầu quá, anh bảo điền thông tin vào không chịu. Anh hỏi tên cũng im.
- Em bảo lãnh cho anh này được không ạ!
12 giờ trưa.
- Anh biết mình là ai không mà dám đánh người như thế hả?
- Là ai à? Là ai? – Anh cười khẩy.
- Anh chính là một người cảnh sát, người sẽ đem lại bình an và hạnh phúc cho mọi người. Chúng ta, cả anh và tôi, đều là những người đại diện cho chính nghĩa là người thực thi pháp luật. Anh có nghĩ rằng, những hành động, dù là nhỏ nhất thôi, cũng làm cho mọi người không còn niềm tin vào pháp luật, vào công lý và chính họ, sẽ tự cho mình cái quyền đi thực thi pháp luật. Đến lúc đó thì xã hội sẽ ra sao? Tôi không hiểu anh suy nghĩ gì mà lại dám đi đánh người như thế. Nhà nước, nhân dân bỏ tiền ra để nuôi anh, dạy anh, không phải là để anh đi đánh người như thế!
- Cô nói đủ chưa?
- Rồi!
- Tôi đi!
- Hãy nhớ lấy những gì tôi nói! Sẽ không còn bất kì ngoại lệ nào nữa đâu! Đến lần thứ hai thì trách nhiệm sẽ hoàn toàn do anh chịu!
Phúc lang thang cô đơn trên con đường đầy mùi hoa sữa. Anh nghĩ về cuộc sống, về tình yêu mới vỡ tan, nghĩ về cuộc sống, nghĩ về trách nhiệm và nghĩ về Dương.
Tối qua, anh bị người con gái anh yêu thương bấy lâu lừa gạt. Cô ấy có nụ cười hiền, tấm lòng nhân hậu và đặc biệt, cô có ánh mắt giống Dương – luôn u uất! Lúc nhìn thấy ánh mắt đó cười thật tươi với người con trai khác anh đã không thể kiềm chế được mình.
Anh lao vào đánh người đó. Anh đánh như là để xoa dịu trái tim tan vỡ của mình, đánh cho những tin tưởng bấy lâu bị lừa gạt, đánh cho bản thân không trào ra những giọt nước mắt yếu đuối.
Anh vẫn mơ hồ cho đến khi gặp Dương, cô đã làm cho anh tức
- Tôi nói cho mà biết, tôi không phải là người dễ chịu trận thế đâu! Tôi sẽ đi nói với thầy giám thị!
- Trước khi đi thì tôi khuyên anh nên để lại cái “bản tường trình” mang tên tôi!
- Không trả!
- Trả!
Hai người giằng co một hồi, tờ giấy trong tay đã biến dạng rồi “xoẹt” một cái.
- Hai anh chị này, làm gì thế hả?
10 giờ 30 phút có ba bóng người ngồi trong phòng.
- Thưa thầy, sự việc là thế đấy ạ! Hix… hix…
-Ừ thôi, em đừng khóc nữa. Chuẩn bị về đi ngủ đi, tôi không phạt em gì đâu!
- Cô thôi đi! Đồ hai mặt, đồ nhỏ mọn!
- Cậu im đi thì có! Đàn ông gây ra chuyện mà không chịu trách nhiệm! Tôi phạt cậu dọn vệ sinh 1 tuần! Nhớ là cả 4 tầng của khu này đấy!
- Thôi, em về đi nghỉ đi!
- Dạ… hix hix…. Lêu lêu…
Một tuần sau.
- Dạ, nay em rảnh!
- Đi xem đá bóng với tụi anh nhé!
- Êu… hay thế! Đá đội nào vậy anh?
- Đá với bên Kinh Tế!
- Ô sờ kê luôn, em kêu Hương bạn em đi cùng nữa nhé!
Sau trận bóng.
- Anh đá hay thế! Nhưng mà có vẻ hơi bị hao sức lúc đầu!
- Ừ, anh hay đá như thế! Đi uống nước với tụi anh luôn nhé!
- Dĩ nhiên rồi!
- AAAAAAAAAAA….. anh kiếm đâu ra cái mặt này đây?
- À quên, chưa giới thiệu em biết! Đây là Phúc, bạn anh cũng học bên Cảnh Sát đấy!
- Bạn ạ! Bên Cảnh Sát ạ! Omeoi! – Dương kêu ầm lên, khắc tinh của đời cô là đây chứ là đâu.
- Quen nhau không Phúc?
- Dĩ nhiên là quen rồi! Nhờ hồng phúc của cô bé xinh xắn này mà mình phải dọn nhà vệ sinh một tuần nay đấy! Đúng là Oan gia ngõ hẹp mà!
- Đúng rồi! Cũng qua lần đó mà em mới nhận ra được một chân lý: Thường thì đẹp trai không đi liền với bình thường.
- Cô…
- Thì sao?
Tết, anh rủ cô và bạn về quê anh chơi. Quê anh là một tỉnh miền trung quanh năm cát trắng cằn cỗi nhưng nổi tiếng là đất học: Nghệ An. Mùa đông lạnh, gió mùa mang theo cái hanh khô đến làm nơi này như bừng sáng. Không quá giá buốt như Hà Nội, cũng không nóng nực như Sài Gòn, nơi đây có một cái lạnh riêng níu lòng người ở lại.
- Quê anh nghèo lắm nên ăn Tết không to như dân Bắc đâu.
- Chả sao! Vui là chính mà anh!
- Ở nhà đến mùng 2 anh dẫn 3 đứa lên nhà Phúc ở Vinh chơi nhé!
- Không đi! Không đi đâu!
- Phải đi! – Cả ba người kia cùng đồng thanh làm cô không dám ý kiến gì nữa. Vậy là quyết định mùng 2 lên nhà hắn ta…
Mùng 2 đã đến, cái ngày tử của cô cùng đến! Nếu như ở trường, cô còn có chỗ dựa là thầy giám thị, ở ngoài là anh và bạn bè. Còn ở đây, chính là vương quốc của hắn. Cho kẹo cô cũng không dám chọc. Nhưng sự thật trong quá khứ cô đã chọc hắn rồi. Lần này cô chết chắc.
- Mới mùng 2 Tết mà cậu đã rước của nợ đến nhà tớ là sao?
- À! Hà hà hà! Tại Dương nó cứ đòi đi đấy chứ! Bảo là quý anh Phúc lắm nên nhất định đi!
- Em đòi… – 3 cặp mắt cùng quay đầu bắn đạn vào cô, cô nuốt từng lời. Vì trước khi đi đã được dặn dò, không được chọc tức Phúc, bằng không là bị bỏ lại giữa đường.
- Vì hôm nay vẫn là Tết nên không tính chuyện cô nữa.
- Anh… Nhớ lấy! – Dương mỉm cười, một nụ cười có vẻ nguy hiểm, nhưng thực chất, lòng cô thấy cũng thú vị.
Hết Tết! Xa nhà, xa gia đình. Đi học lại.
Một cuối tuần buồn chán nữa lại đến. Hôm nay cô có nhiệm vụ qua cơ quan chị để lấy đồ về nấu ăn cho cháu. FA có truyền thống như cô thì cuối tuần chủ yếu chỉ ở bên gia đình.
Ủy ban nhân dân quận Thanh Xuân, Thành phố Hà Nội.
Hôm nay cô mặc váy ren, tóc xõa tung và có thêm chút make up theo lời đe dọa của chị. Có vẻ như là chị cô lại nghĩ ra một phi vụ mai mối nào đó và bắt cô thực hiện. Cô không chán ghét nhưng cũng không thích và có một bí mật nhỏ nhỏ từ hồi bé của cô mà không ai biết được.
Từ nhỏ, gần nhà cô có một chị hàng xóm cực hiền và tính cách rất người lớn tên Mai. Chị nói gì cô cũng nghe, bảo gì cũng làm và xem lời chị như “thánh chỉ”. Có một hôm, chị Mai mới xem xong một bộ phim tình cảm lâm ly bi đát đến mức chị khóc suốt 3 ngày trời. Dương thấy chị khóc thì cũng khóc theo.
Trong tiếng nấc nghẹn, chị có đọc lên một đoạn thơ ám ảnh Dương cả đời:
Em không lấy chồng police đâu.
Súng đạn luôn ở sẵn trong đầu.
Nửa đêm hai đứa đang ngon giấc.
Giật mình anh nói: Bắn vào đâu?
Từ đó trở đi, cô quyết tâm, không lấy chồng làm cảnh sát!
Vừa bước vào phòng chị, cô nghe có tiếng quát tháo từ phòng bên vang lại:
- Tôi đề nghị anh điền đầy đủ thông tin cá nhân vào tờ khai! Nếu anh vẫn cứ tiếp tục im lặng, tôi sẽ tạm giam anh 2 ngày.
- …
- Anh có biết chữ không thế? Anh có hiểu tôi nói gì không hả?
Trong lúc chờ chị đi lấy đồ, cái máu tò mò trong người trỗi dậy, cô mon men ngó đầu qua phòng bên.
Giật mình. Cô đứng thẳng dậy, cố căng mắt nhìn kĩ.
Đó chính là cái người kia!
- Chào anh Hòa! Anh đang làm việc ạ? Hì! – Cả cơ quan của chị, ai cô cũng biết và cũng có rất nhiều người biết cô.
- À, Dương! Mới đến à em!
- Dạ! Em đến tìm chị Hương! À, anh này, cái người này là bạn em ạ!
Cả hai người trong phòng cùng đồng thời nhìn về phía cô. Ngạc nhiên!
- Bạn em thật hả?
- Vâng ạ! Một người bạn cũng lâu lâu rồi ạ! Mà anh ấy mắc lỗi gì đấy ạ?
- À, đánh nhau ấy mà! Tối qua anh đang trực thì nghe điện thoại nói là có một vụ đánh nhau. Lúc ra đến nơi thì thấy bố tướng này sắp đánh chết con nhà người ta rồi. Mà cứng đầu quá, anh bảo điền thông tin vào không chịu. Anh hỏi tên cũng im.
- Em bảo lãnh cho anh này được không ạ!
12 giờ trưa.
- Anh biết mình là ai không mà dám đánh người như thế hả?
- Là ai à? Là ai? – Anh cười khẩy.
- Anh chính là một người cảnh sát, người sẽ đem lại bình an và hạnh phúc cho mọi người. Chúng ta, cả anh và tôi, đều là những người đại diện cho chính nghĩa là người thực thi pháp luật. Anh có nghĩ rằng, những hành động, dù là nhỏ nhất thôi, cũng làm cho mọi người không còn niềm tin vào pháp luật, vào công lý và chính họ, sẽ tự cho mình cái quyền đi thực thi pháp luật. Đến lúc đó thì xã hội sẽ ra sao? Tôi không hiểu anh suy nghĩ gì mà lại dám đi đánh người như thế. Nhà nước, nhân dân bỏ tiền ra để nuôi anh, dạy anh, không phải là để anh đi đánh người như thế!
- Cô nói đủ chưa?
- Rồi!
- Tôi đi!
- Hãy nhớ lấy những gì tôi nói! Sẽ không còn bất kì ngoại lệ nào nữa đâu! Đến lần thứ hai thì trách nhiệm sẽ hoàn toàn do anh chịu!
Phúc lang thang cô đơn trên con đường đầy mùi hoa sữa. Anh nghĩ về cuộc sống, về tình yêu mới vỡ tan, nghĩ về cuộc sống, nghĩ về trách nhiệm và nghĩ về Dương.
Tối qua, anh bị người con gái anh yêu thương bấy lâu lừa gạt. Cô ấy có nụ cười hiền, tấm lòng nhân hậu và đặc biệt, cô có ánh mắt giống Dương – luôn u uất! Lúc nhìn thấy ánh mắt đó cười thật tươi với người con trai khác anh đã không thể kiềm chế được mình.
Anh lao vào đánh người đó. Anh đánh như là để xoa dịu trái tim tan vỡ của mình, đánh cho những tin tưởng bấy lâu bị lừa gạt, đánh cho bản thân không trào ra những giọt nước mắt yếu đuối.
Anh vẫn mơ hồ cho đến khi gặp Dương, cô đã làm cho anh tức
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.