Truyện ngắn Em sẽ là chỗ dựa của anh
Lượt xem : |
-Mình sẽ là chỗ dựa của cậu.
-Sống dựa vào một thứ gì đó...
-Em có thể thôi đi được không? Dựa vào thứ gì đó thì đã làm sao, chẳng lẽ điều đó làm em bận lòng đến vậy sao?
-Phải, rất bận lòng. Vì anh không phải là em, vì chúng ta giống nhau nhưng anh tự do, còn em phải dựa vào những thứ này!
Gia Lâm quỳ xuống bằng hai đầu gối đã chai sần, dùng hết sức vẩy đôi tay giả ra trước mặt Gia Hưng. Sống một cuộc sống mặc cảm hơn 11 năm nay, Lâm đau đớn mỗi lần đối diện với chính hình ảnh của mình trong gương, dối diện với người anh song sinh của cậu. Đôi vai gầy khẽ run lên, Lâm mở to mắt nhìn vô hồn về phía xa xăm, để mặc những giọt nước mắt rơi lã chã, mặc cho Hưng "lý thuyết" đủ điều.
Cách đây 12 năm, có nghĩa là khi Lâm vẫn là một đứa bé 3 tuổi bình thường, lành lặn, cậu không hề bị đem ra so bì với Hưng, vì hai đứa giống nhau như hai giọt nước. Rồi cho đến khi cả hai lên 4, sức khỏe của Lâm yếu đi, cậu thường bị khó thở, ngất xỉu đột ngột, bác sĩ chuẩn đoán cậu bị tim bẩm sinh và phải nhập viện ngay. Một cú sốc dành cho đôi vợ chồng trẻ, nước mắt người cha không thể rơi vì đã bị nghẹn đắng nơi cổ họng, người mẹ trẻ chỉ còn biết ôm con trai bé bỏng vào lòng, cô rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày trước khi Lâm được nhập viện. Ca mổ diễn ra trong vài giờ đồng hồ, hai ngày trôi qua, không ai nghe được tin tức gì của Lâm từ phòng hồi sức. Năm ngày sau, bác sĩ cho mẹ cậu vào thăm, nhưng người mẹ chết lặng khi nhìn con mình thoi thóp thở bằng bình oxy, chân tay bầm tím một nửa dưới. Cô đứng lạnh người nhìn bác sĩ, những gì ông ấy nói khiến cô không còn cảm nhận được vị mặn của nước mắt nữa, cô chỉ thấy đắng, đắng đến đau đớn nơi trái tim.
"Con trai của chị phải được tiến hành cắt bỏ tứ chi ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì sức khỏe của cháu quá yếu, máu lại dễ đông..." Vị bác sĩ nói rất nhiều, rất nhiều, nhưng người mẹ trẻ chỉ đứng lắc đầu khóc lóc xót thương cho con trai mình, hàng loạt những ưu đãi được đưa ra, người mẹ nghèo chỉ còn biết ngậm ngùi gật đầu trước số phận của con trai mình – đồng ý cắt bỏ tứ chi của Lâm và bệnh viện sẽ nuôi cậu suốt đời.
Hai đứa lớn lên trong bệnh viện, ăn cơm bệnh viện, ngủ cùng bệnh nhân, dường như nơi đây chính là nhà của chúng kể từ khi cha chúng về quê làm thuê kiếm tiền, để lại mình mẹ ôm hai đứa con thơ. Dần quen với cuộc sống toàn màu trắng, Lâm và Hưng nhận được nhiều tình thương từ những người bệnh ở dăm bữa, nửa tháng. Ai cũng thương mẹ con họ, nhưng càng ngày, thứ tình thương ấy khiến Lâm cảm thấy mình đang bị thương hại. Ánh mắt của mọi người nhìn cậu trìu mến biết bao, cũng có người rơi nước mắt, có người ôm cậu vào lòng, có người cho cậu nhiều đồ chơi, quần áo, nhưng rồi họ cũng ra về, lãng quên cậu bé không có tứ chi. 5 tuổi, Lâm bắt đầu tập đi bằng chân giả, những bước đi đầu tiên sao mà khó đến thế, cậu đã nhiều lần òa khóc chỉ vì quá đau đớn bởi những cú vấp ngã, không đi chân giả thì hai đầu gối cậu sẽ bị thương, mỗi lần như vậy lòng người mẹ như bị chiếc dao sắc nhọn cứa vào. 10 tuổi, bệnh viện làm cho Lâm đôi tay giả, nó khiến cậu bớt mặc cảm khi ra đường. Cuộc sống của Lâm tưởng chừng sẽ trôi qua lặng lẽ cho đến khi Hưng vào học cấp 3.
"Đồ tàn phế vô dụng!" - Cha của Lâm đã gọi cậu như vậy mỗi lần ông uống say. Phải rồi, vì Lâm không đi học, cậu chỉ học hết tiểu học rồi ở nhà vì cậu không thể làm nhiều hơn thế với đôi tay, đôi chân giả. Mỗi lần nhìn Hưng cắp sách đến trường, Lâm ngồi một góc trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng để làm gì cậu cũng không biết, nhưng đơn giản chỉ vì Lâm muốn như vậy thôi. " Em ở nhà ngoan, anh sẽ về bày cho em học." - Hưng đã nói như vậy mỗi lần đi học, như một thói quen, đó là câu chào hỏi Hưng dành cho Lâm trước khi ra khỏi nhà đến trường học. Điều đó khiến Lâm bớt đi phần nào mặc cảm, có lẽ vì vậy mà Lâm mới ngồi một góc, nhưng không để làm gì cả.
Một năm sau, gia đình họ chuyển ra ngoài, họ thuê một phòng trọ gần chỗ Hưng đi học, bệnh viện sẽ chu cấp cho Lâm mỗi tháng 2 triệu để sinh hoạt. Mẹ cậu kiếm thêm tiền bằng chiếc xe đẩy bán nước, bán café ngoài vỉa hè trước cổng trường của Hưng. Người mẹ nghèo chỉ học hết lớp 3, chập chững biết hết mặt chữ thì nghỉ học vì gia đình quá nghèo, bởi thế, Hưng chính là niềm hy vọng của bà, một đứa con trai lành lặn, khỏe mạnh, khôi ngô.
Rồi cái tuổi bắt đầu xuất hiện những cảm xúc rung động đầu đời đến, vì Hưng học hành rất khá và cũng khôi ngô nên không ít bạn nữ viết thư tỏ tình với cậu. Nhưng cậu chỉ để ý duy nhất một người, một cô bé đã từng xuất hiện trong bệnh viện, từng ở căn phòng cậu đã sống, cũng từng mang căn bệnh giống như em trai cậu. Từ tình thương, cảm xúc nhiều hơn khi cậu vô tình gặp lại cô bé vào đầu năm cấp 3, học chung lớp và cô bé càng ngày càng xinh, không còn tiều tụy như lúc cô còn nằm trong bệnh viện nữa. Tự lúc nào không hay, cậu đã dành một chỗ trong trái tim mình cho cô bạn học chung lớp này.
- Sống dựa vào một thứ gì đó có mệt mỏi không Lam?
- Dĩ nhiên là có rồi, như Lam nè, sống dựa vào thuốc, nếu không có thuốc, Lam có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Nụ cười nhạt mang chút vẻ buồn buồn hiện trên gương mặt hiền lành của Lam, Hưng thở dài, nghĩ ngợi.
-Vậy chẳng nhẽ cứ sống trong mệt mỏi nếu mình bắt buộc phải dựa vào thứ gì đó cả đời sao?
- Cũng tùy lúc thôi Hưng ạ. Như Lam nè, có những lúc chán ghét những viên thuốc vô cùng, đó là lúc Lam đang chơi vui mà bị mẹ bắt đi uống thuốc. Nhưng khi Lam mệt mỏi thật sự, những viên thuốc lại là thứ duy trì, tiếp thêm sự sống cho Lam. Hì.
- Cũng phải. Giá như Gia Lâm nghĩ được như vậy.
-Lại có chuyện gì xảy ra với Lâm à?
Sự lo lắng hiện trên gương mặt của Lam, Hưng nhìn Lam rồi thở dài.
-Hôm qua hai anh em Hưng lại cãi nhau, dạo này tính nó kỳ cục lắm, toàn nói nhảm những chuyện không đâu.
-Hưng đừng trách Lâm, Lam rất hiểu những gì mà Lâm phải chịu, vì Lam cũng từng như vậy.
- Ừm... có lẽ Hưng đã sai...
Gió về chiều thổi mạnh hơn, từng làn gió quấn quýt bên mái tóc dài của Lam, cô bé nhắm mắt để cảm nhận luồng không khí trong lành của gió mang đến. Ngồi bên cạnh, Hưng lén nhìn cô bạn, trái tim cậu đang đập nhanh hơn một nhịp và cậu nhận ra có lẽ thứ tình cảm mình dành cho Lam đã lớn lên rất nhiều.
***
Lâm đi chân giả, cậu cố gắng dùng răng để đeo tay giả. Xong xuôi, Lâm đi ra phụ mẹ bán hàng, tất cả những gì cậu có thể giúp mẹ là nhắc lại cho mẹ những gì khách đã gọi, vì cậu có trí nhớ khá tốt. Nhưng ngoài việc đó ra, cậu đến đây cũng vì muốn nhìn thấy một người, nhìn thấy nụ cười của người đó dành cho cậu hay bất kì ai đi bên cạnh.
-A, chào Lâm, Lâm ra phụ mẹ bán hàng hả? Hưng đang họp nhóm, chắc sắp ra rồi đó.
-Chào Lam, Lam khỏe không?
- Ngày nào Lâm cũng hỏi câu này, không thấy chán à? Sao Lâm không hỏi Lam được điểm cao không, hay là Lam đói bụng chưa chẳng hạn...
Nói xong, Lam nhìn mặt Lâm vẫn đơ ra, cô bé không nhin được phải phì cười, nhưng cô chợt lặng người khi nghe câu trả lời của Lâm.
-Vì Lâm chỉ muốn biết Lam có khỏe hay không thôi, chỉ cần Lam khỏe thì Lâm cũng thấy khỏe re à.
Lâm cười, nụ cười của Lâm làm Lam cảm thấy sống mũi mình cay cay, hai dòng nước ngân ngấn trực trào ra. Lam vội quay đi lấy tay gạt lẹ. L
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.