Truyện ngắn Có một thứ gọi là "định mệnh"
Lượt xem : |
Đừng cố gắng gõ cửa và chờ đợi nếu biết rằng cánh cửa ấy sẽ không bao giờ mở ra một lần nữa. Hãy đi tìm cho mình một cánh cửa, mà ở ngưỡng cửa, đôi tay vẫn chưa kịp gõ, thì cửa đã mở ra để đón chào.
***
Khanh.
Con bé một mình ở một góc nhỏ nơi quán cà phê Paris Amour quen thuộc. Mọi thứ vẫn không thay đổi, ghế mây, bàn gỗ mộc mạc hình tròn với lọ hoa đồng tiền đỏ thắm đặt ở giữa. Cạnh khung cửa sổ trắng hình ngũ giác nhìn ra phía thành phố sau khi đèn đường đã lên màu, và một không gian tĩnh lặng trong những bản nhạc Pháp nhẹ nhàng từ phía cây dương cầm của quán. Đặt quyển Bí Mật của Hạnh Phúc xuống bàn, bỏ thêm chút bột sữ vào ly Caramel latte của mình, con bé cứ lặng lẽ nhìn từng từng hạt bột tan từ từ trong ly cà phê ấm. Cho đến khi hạt cuối cùng tan đi, nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài...
Nó nhớ cái cảm giác cách đây hơn 1 tháng, khi mà ngồi đối diện nó luôn là sự hiện hữu của Hải. Người con trai kiên nhẫn nhất trên thế giới mà nó từng được biết. Mỗi cuối tuần, dù bận rộn hay mệt mỏi, anh đều dành thời gian chở nó đến đây, chỉ với lí do đơn thuần rằng "nó-thích-thế". Chẳng để làm gì cả, chỉ là ngồi cùng bàn với nó, để nó không có cảm giác cô đơn vây quanh. Anh chỉ ngồi yên lặng ở đấy nhìn nó say sưa đọc quyển sách anh mua tặng. Còn nó thỉnh thoảng lại đặt sách xuống, háo hức kể cho anh nghe điều gì đó thú vị mà nó vừa đọc được, rồi lại cầm sách lên tiếp tục với thế giới của riêng nó và văn chương chữ nghĩa. Đến khi trời trở lạnh, anh lại khoác chiếc áo da của mình lên người nó, chở nó vòng quanh trung tâm quận 1 trước khi trở về nhà.
Bây giờ, nó chỉ muốn được quay lại với khoảng thời gian ấy. Như khi đọc cuốn sách này, nó lại muốn hỏi Hải, "Anh nè, anh địa nghĩa hạnh phúc như thế nào?!" Và như thế, nó lại tưởng tượng ra nụ cười của anh khi trả lời: "Là cảm giác của em khi được ai đó đặc biệt mang đến yêu thương." Hay khi nó cảm thấy đói một chút, hoặc chỉ đơn giản là bỗng dưng thèm ngọt, con bé lại nhớ tới cái cách anh đứng dậy, bước ra quầy bánh và mang đến cho nó 3 cái macaroon vị dâu tây mà nó thích nhất. Những buổi tối cuối đông se lạnh thế này, đạp xe về nhà giữa phố xá đông người, con bé lại thèm hơi ấm của anh, và mùi hương thoang thoảng trên chiếc áo da anh khoác vào vai.
Lúc này đây, điều duy nhất tồn tại trong suy nghĩ của con bé là "Hải". Nó đang tự hỏi bí mật của hạnh phúc là gì, mà sao mãi nó không thể tìm ra. Nói cách khác, ngay cả định nghĩa của nó về hạnh phúc cũng rất mơ hồ, thì làm sao nó có thể biết được mình đã trải qua cảm xúc ấy hay chưa. Nếu như khái niệm của Hải về hạnh phúc là đúng, thì nghĩa là hạnh phúc đã vụt mất tầm tay với của nó mất rồi. Nó từng trải qua một mối tình đầu đẹp như mơ với anh chàng cùng lớp tên Lộc. Nhưng rồi, Lộc sang nước ngoài du học, quen một cô gái ngoại quốc tóc vàng xinh đẹp nào đó và kết thúc tình cảm với Khanh. Đến năm cuối của thời áo trắng đến trường, nó trở thành bạn gái của anh chàng điển trai tên Hoàng trong đội bóng rổ của trường. Chưa đầy một năm, Hoàng không còn là bạn trai của Khanh nữa, chỉ vì anh ta mê tin dị đoan và cho rằng cả hai không hợp tuổi nhau. Sau 2 lần đổ vỡ, tất cả những tin yêu còn sót lại, Khanh trao trọn vẹn cho Hải. Chỉ để một năm sau, anh gặp con bé và nói vỏn vẹn rằng: "Anh cảm thấy chán, mình chia tay đi".
Con bé không níu kéo, nước mắt chẳng rơi, cũng không hỏi thêm lí do. Nó chẳng muốn chạy theo anh làm gì, cái gì không phải của mình, thì sẽ tự khắc từ bỏ mình để tìm đến nơi mà nó thuộc về. Nó chẳng việc vì phải khóc, chỉ cảm thấy thất vọng về bản thân mình, rằng đã lựa chọn nhầm người mà trao yêu thương, đặt tin tưởng. Nó chẳng cần biết tại sao anh chán chê đến mức chia tay, vì nó biết mình cũng chỉ là một cô gái tầm thường, so với những cô gái sành điệu ngoài kia khiến anh chết mê, chết mệt. Ngày hôm đó, và cả ngày hôm nay nữa, con bé chỉ nhìn dòng người tấp nập giữa lòng thành phố, và thầm nhủ lòng mình...
"Ngoài kia, sẽ có một người dành cho mình. Dù cho giữa vòng quay bộn bề những lo toan trong cuộc sống, vẫn sẽ tìm đến bên mình, gửi trao mình niềm hạnh phúc an lành nhất. Mình tin mà..."
Hưng.
Thằng nhỏ bước ra khỏi cổng trường Đại Học, ngoảnh mặt lại nhìn về phía cây phượng vĩ nơi góc sân trường. Sao nó cứ phải nuôi trong mình một niềm hi vọng thế hã?! Khi mà trong thâm tâm nó biết rõ người mà nó đang chờ đợi sẽ không bao giờ đợi chờ nó nữa. Nó biết là thế đó, nhưng vẫn không bỏ được cái thói quen đã thực hiện hơn 2 năm nay. Mỗi khi tan học, nó đều chạy nhanh xuống canteen, mua hai que thịt nướng nóng hổi mang đến băng ghế đá ở gốc cây phượng ấy. Những ngày nắng nóng, nó sẽ mua thêm một ly sữa đậu nành thơm nồng hương lá dứa. Thỉnh thoảng, nó lại cầm chiếc harmonica cũ kĩ để ngân nga đệm nhạc cho những ca khúc Trịnh mà ai đó sẽ vu vơ hát. 2 năm sau, không có gì thay đổi cả. Chỉ là, ngồi cạnh nó không còn là Thư nữa.
Thư - mối tình đầu của nó kể từ khi trở thành sinh viên, và là cuộc tình kéo dài lâu nhất trong suốt 20 năm từ khi thằng nhỏ được sinh ra. Đối với nó, Thư là tất cả những gì mà nó muốn trong cuộc đời. Nó yêu Thư, yêu sự hồn nhiên của cô, yêu nét đẹp giản dị của cô, và cả nụ cười trong lành như tia nắng buổi bình minh. Không như những người con gái mà thằng nhỏ từng gặp, cô mang trong mình một nét gì đó rất độc đáo, rất duy nhất. Cô không hay than phiền về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, và sẽ thôi không khóc vì bộ phim Hàn cảm động nếu được nó mua cho que kem dừa. Cô không kẻ mắt xanh hay tô son đỏ như những cô nàng sành điệu, và chỉ lựa duy nhất váy đầm nếu được nó chở đi shopping. Mỗi khi cô cười, nó tưởng chừng như bao nhiêu muộn phiền tan biến hết, thoáng chốc trở nên ngọt ngào như cốc trà sữa.
Bề ngoài của cô là vậy, nhưng trong tình yêu, Thư luôn được cho là táo bạo. Khác với những cô gái thẹn thùng, chờ đợi người mình yêu bước đến tỏ tình. Cô là người đã đến gặp Hưng trong ngày Valentine's năm nó 18 tuổi, trao nó một cái hộp giấy màu hồng hình trái tim, với 5 thỏi chocolate hình hoa hồng do cô tự làm, và một tấm thiệp ghi vỏn vẹn 3 chữ, "I love you." Cô ghét sự chờ đợi, nhất là phải đối mặt với sự thất vọng sau một thời gian dài trông mong. Bởi thế, sau ngày Valentine's năm ấy, cô gặp nó và nói thẳng, "Anh biết ngày 14/3 là Valentine's Trắng mà, phải không?! Em đang nuôi hi vọng rất lớn đó." Chỉ vì một câu nói đó thôi, mà thằng nhỏ rối loạn cả lên, tìm kiếm hết nơi này đến nơi khác để biết thông tin về ngày này. Cuối cùng, nó tặng cô một đóa hồng bạch trong ngày ấy, và đồng ý làm bạn trai của cô. Thằng nhỏ, cũng lãng mạn lắm chớ...
Thằng nhỏ cứ ôm ấp trong lòng một niềm tin rằng, định mệnh đã an bài cho nó và Thư trở nên một cặp đôi hoàn hảo. Trong những lúc rãnh rỗi, nó vẫn hay suy nghĩ đến tương lai của hai đứa - một buổi tiệc cưới bao phủ mởi một màu trắng tinh khiết, một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, và những đứa trẻ được đặt tên theo những loài hoa mà hai đứa thích. Nhưng rồi, những giấc mơ ấy chỉ dừng lại ở trong tâm trí thằng nhỏ. Thư bước ra khỏi cuộc đời nó, nhanh như cái cách mà cô đã bước đến. "Mình chia tay đi anh. Cảm ơn anh, khoảng thời gian qua đã lấp đầy khoảng trống trong em. Kiên, mối tình đầu của em, đã trở về sau chuyến du học 2 năm ở Úc". Không một chút phản ứng, thằng nhỏ cảm tưởng như thế giới đã ngừng quay, và thời gian đã ngừng trôi. Ừh thì, nó chỉ là một thằng con trai tầm thường, đâu có xứng với Thư...
Nó không cho ph
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.