Tiểu thuyết Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy-full
Lượt xem : |
br />
Bọn họ nói đến cô ư? Vấn đề liên quan tới cô à? Cô rất muốn sang bên đấy nghe lén một tí, nhưng cô hiểu, nghe lén là xấu! Chuyện xấu, sao cô lại làm? Vì thế, cô đành đè nén lòng hiếu kỳ của mình, đứng yên tại chỗ chờ Wagner.
Cuối cùng Wagner cũng nói chuyện xong, Mark cũng xoay người, mang theo vị bác sĩ cùng đống thuốc chai chai lọ lọ trở lên lầu.
Lúc Mark sắp lên đến lầu một thì Wagner ở tại chân cầu thang gọi với lên, bảo: “Mark, chốc nữa cậu dặn người giúp tôi mang chút thức ăn xuống nhé. Tôi đói bụng, muốn ăn thịt gà hầm, tốt nhất là có cả canh, salad hoa quả và tráng miệng.”
Không có câu trả lời đáp lại nhưng trong lòng Wagner biết Mark nhất định nghe thấy lời của anh.
20 phút sau, Mark sai người mang đến cho Wagner một bàn thức ăn xa xỉ, ngon lành, bắt mắt. Tuy rằng chỉ có hai người ăn, hắn lại chuẩn bị hẳn cả một bữa tiệc lớn thịnh soạn.
Đối với chuyện ăn uống, Wagner không hề kén chọn, có thể giải quyết cơn đói chỉ bằng một quán lẩu cỏn con, cũng rất ít bận tâm lễ nghi, từ món khai vị đến món chính rồi món tráng miệng đều một lèo ăn sạch sẽ không bỏ mứa tẹo nào.
Thế nên, lúc này, anh tự động cho qua phần trang trí màu mè, trải khăn ăn lên đùi, giơ cao dao nĩa, lệnh: “Ăn thôi!”
Cho tới bây giờ, Chân Chân chưa hề dùng qua bữa cơm Tây nào phong phú cỡ này. Sửng sốt nửa ngày cô mới vội bắt chước theo bộ dáng của Wagner, tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, vụng về thưởng thức món ăn. Vừa ăn, khoé mắt cô vừa vụng trộm ngắm Wagner, thấy anh thành thạo cầm dao nĩa, dùng gà hầm cùng rượu đỏ, động tay nghiêng đầu đều toả ra khí chất tao nhã, đẹp mắt, quả thực chẳng chê vào đâu được!
Việc này làm cô dần dần tin chắc thêm anh đúng là hoàng tử! Nếu không phải là hoàng tử thì sao ngay cả lúc ăn cũng có tướng đẹp đến vậy? Chỉ sợ có mỗi hoàng tử mới có thể vừa ăn cơm vừa toả ra hơi thở mê người như thế, đó là một loại khí chất bẩm sinh rồi.
Chân Chân ăn chưa được vài miếng đã no, cô buông dao nĩa, vỗ vỗ bụng, ngồi nghiêm chỉnh đợi anh ăn xong.
“No rồi à?” Wagner nhìn đĩa beefsteak, lại liếc mắt nhìn người vừa ăn xong, bình thản hỏi cô.
“No rồi. No rồi.” Cô lại vỗ vỗ cái bụng của mình, nở nụ cười ngọt ngào.
“Mới ăn chút xíu vậy đã no?” Chim sẻ ăn còn nhiều hơn so với cô! “Khó tránh em gầy thế!” Trên người chẳng được mấy lạng thịt.
“Gầy không đẹp sao?” Chân Chân chớp đôi mắt trong veo nhìn anh, khó hiểu hỏi.
Vô vàn người suốt ngày đòi giảm béo, giảm cân, cô đây không cần giảm cũng gầy, chẳng hay à?
“Nhưng trông em gầy quá, ôm không thích.” Anh gian manh liếc liếc về phía bộ ngực nhỏ của cô rồi cúi đầu cắt miếng beefsteak trên đĩa mình thành hai nửa, một miếng bỏ sang cho cô. “Ăn đi, hiện tại em gầy vậy không ổn, tốt xấu gì cũng phải nặng thêm khoảng hơn 10 kg nữa mới hợp.” Ôm thế mới càng thoải mái!
“10 kg?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Chân lập tức nhăn tít. “Anh muốn em phát phì thành heo à?”
10 kg không phải khối lượng nhỏ nhé! Trước kia quán nhà cô mua 10 kg thịt, cô cùng ông nội ít nhất có thể ăn hơn một tháng.
“Ý anh chính là vậy!” Wagner múc một thìa nước gà hầm đến bên miệng, khẽ cười.
Chân Chân tức khắn ré lên: “Anh! Em không thích làm heo đâu!”
Tuy rằng giờ trông cô hơi gầy nhưng ngực, mông đều có, tỷ lệ kha khá thuận mắt, sao bỗng dưng lại muốn biến cô thành bà béo?
Hừ! Cô không cần!
Cơm no rượu say, Chân Chân chìm trong rỗi rãi tự nhiên cảm thấy bứt rứt. Có lẽ do bình thường ở quán đều bận rộn, giờ bỗng chẳng có chuyện làm, cơ thể không quen lắm.
Phát hiện ở tầng hầm điều kiện vệ sinh kém đến độ làm người ở là cô phiền não, thế là Chân Chân tự động khởi động chân tay, bắt đầu quét dọn mọi ngóc ngách.
Wagner ở dưới tầng hầm này cũng đã một thời gian, nhưng anh là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, chỉ biết ăn nằm, làm sao biết dọn dẹp? Đồ dùng rồi luôn tuỳ ý ném linh tinh, chỗ nào cũng đầy rác, thậm chí có cả tạp chí mới toanh.
Chân Chân buộc phải “lập lại trật tự”, thu dọn tất cả những đống bừa bãi đó của anh, toàn bộ rác quét gọn bỏ vào thùng, tạp chí sắp xếp lại đặt ở đầu giường anh. Cô chẳng biết cuốn nào anh chưa đọc, cuốn nào anh đọc rồi nên xếp toàn bộ thành một chồng để khi anh muốn tìm đọc thì có thể tự tìm.
Wagner mặc dù mắc bệnh sạch sẽ nhưng bệnh đó chỉ biểu hiện trên người anh thôi.
Dọn dẹp tầng hầm xong, Chân Chân lại nhặt quần áo tối hôm qua bị anh vứt dưới đất lên, giặt sạch chúng, phơi ở nơi thông gió nhất dưới tầng hầm là… cửa cầu thang!
Wagner bắt chéo chân ngồi trên ghế, quan sát Chân Chân việc trước việc sau, đáy lòng không khỏi thầm thở dài. Quả nhiên là một cô gái đảm đang, trời sinh đã có tố chất làm nữ giúp việc!
Anh nhịn không nổi bèn nhàn nhạt cất giọng kêu cô: “Em chạy tới chạy lui như vậy không mệt à? Ngồi nghỉ một lát đi, quần áo đó anh sẽ vứt hết, em giặt làm gì nữa?”
Chân Chân kéo căng sợi dây phơi đống quần áo ướt sũng, mắt liếc nhìn anh một cái. “Anh này, quần áo đâu hư hỏng gì, vì sao anh muốn vứt chúng? Anh có tiền cũng đừng nên lãng phí vậy chứ! Anh phải biết rằng, người dân ở châu Phi áo còn không đủ ấm để mặc, cơm còn không có để ăn đâu. Giặt quần áo rồi anh vẫn có thể mặc lại chúng cơ mà.”
Wagner không kìm nổi ngạc nhiên bèn cười khanh khách. Châu Phi? Cô nhóc này biết châu Phi! Không ngờ đấy… Trông cô thuần khiết đơn giản như một tờ giấy trắng thế mà còn biết tới châu Phi, quả khiến người ta phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa!
Ban đầu anh cứ tưởng cô là một con ếch ngồi đáy giếng, một cô nhóc đơn giản không hiểu cũng không biết sự đời. Nhưng hoá ra, đơn giản không đồng nghĩa với việc hoàn toàn ngu muội về thế giới, có những vấn đề cô vẫn hiểu rất rõ.
Anh thụ giáo.
*thụ giáo: tiếp nhận sự dạy dỗ của người khác, ở đây ý nói Wagner nhận ra sai lầm của mình khi nghĩ Chân Chân hoàn toàn ngốc nghếch
Chân Chân phơi quần áo xong lại giặt tấm drap giường dính vết máu của cô, sau đó thấm ướt cây lau nhà rồi kéo ra khỏi phòng tắm.
Kéo tới bên chân Wagner thì cô dừng lại ngó ngó mặt anh. “Anh à, mời anh nâng chân lên chút.”
Wagner không thèm nhúc nhích, chân vẫn ung dung vểnh cao bắt chéo như cũ.
“Mời anh nâng chân lên chút đi, được không?” Chân Chân bất đắc dĩ lặp lại lời yêu cầu một lần nữa, âm lượng lớn hơn so với trước nhiều.
Wagner đợi thế mới hạ chân dài xuống, nhìn cô, nhưng không chịu nhấc chân sang chỗ khác mà trực tiếp kéo vai ôm cô vào trong lòng. Cây lau nhà trên tay Chân Chân tức thì rớt xuống đất. “Anh… anh làm gì đấy?” Sửng sốt khoảng một giây, cô rút kinh nghiệm từ các bài học trước liền theo phản xạ chống cánh tay nhỏ bé muốn thoát khỏi ngực anh.
Wagner cứ một mực ôm chặt cô, không thèm để ý tới sự phản kháng của cô, ném cô lên một chiếc giường gần nhất, nhân trước khi cô kịp rời khỏi thì đã nhanh như chớp lại ấn cô xuống giường.
“Anh! Anh đừng… đừng… đừng thế nữa!” Chân Chân nhìn anh xé rách quần áo trên người mình, vội vàng lớn tiếng ngăn cản.
“Đừng gì?” Chẳng rõ câu hỏi của anh là thực sự không hiểu lời cô hay là cố tình trêu cô, nét mặt cũng có chút ngơ ngẩn.
“Đừng xé quần áo của em nữa!”
“Ồ…” Anh kéo âm thật dài, ít nhất cũng phải hai, ba giây. “Không cho anh xé… vậy thì em tự cởi đi!”
Khó lắm mới có một lần anh thu
Bọn họ nói đến cô ư? Vấn đề liên quan tới cô à? Cô rất muốn sang bên đấy nghe lén một tí, nhưng cô hiểu, nghe lén là xấu! Chuyện xấu, sao cô lại làm? Vì thế, cô đành đè nén lòng hiếu kỳ của mình, đứng yên tại chỗ chờ Wagner.
Cuối cùng Wagner cũng nói chuyện xong, Mark cũng xoay người, mang theo vị bác sĩ cùng đống thuốc chai chai lọ lọ trở lên lầu.
Lúc Mark sắp lên đến lầu một thì Wagner ở tại chân cầu thang gọi với lên, bảo: “Mark, chốc nữa cậu dặn người giúp tôi mang chút thức ăn xuống nhé. Tôi đói bụng, muốn ăn thịt gà hầm, tốt nhất là có cả canh, salad hoa quả và tráng miệng.”
Không có câu trả lời đáp lại nhưng trong lòng Wagner biết Mark nhất định nghe thấy lời của anh.
20 phút sau, Mark sai người mang đến cho Wagner một bàn thức ăn xa xỉ, ngon lành, bắt mắt. Tuy rằng chỉ có hai người ăn, hắn lại chuẩn bị hẳn cả một bữa tiệc lớn thịnh soạn.
Đối với chuyện ăn uống, Wagner không hề kén chọn, có thể giải quyết cơn đói chỉ bằng một quán lẩu cỏn con, cũng rất ít bận tâm lễ nghi, từ món khai vị đến món chính rồi món tráng miệng đều một lèo ăn sạch sẽ không bỏ mứa tẹo nào.
Thế nên, lúc này, anh tự động cho qua phần trang trí màu mè, trải khăn ăn lên đùi, giơ cao dao nĩa, lệnh: “Ăn thôi!”
Cho tới bây giờ, Chân Chân chưa hề dùng qua bữa cơm Tây nào phong phú cỡ này. Sửng sốt nửa ngày cô mới vội bắt chước theo bộ dáng của Wagner, tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, vụng về thưởng thức món ăn. Vừa ăn, khoé mắt cô vừa vụng trộm ngắm Wagner, thấy anh thành thạo cầm dao nĩa, dùng gà hầm cùng rượu đỏ, động tay nghiêng đầu đều toả ra khí chất tao nhã, đẹp mắt, quả thực chẳng chê vào đâu được!
Việc này làm cô dần dần tin chắc thêm anh đúng là hoàng tử! Nếu không phải là hoàng tử thì sao ngay cả lúc ăn cũng có tướng đẹp đến vậy? Chỉ sợ có mỗi hoàng tử mới có thể vừa ăn cơm vừa toả ra hơi thở mê người như thế, đó là một loại khí chất bẩm sinh rồi.
Chân Chân ăn chưa được vài miếng đã no, cô buông dao nĩa, vỗ vỗ bụng, ngồi nghiêm chỉnh đợi anh ăn xong.
“No rồi à?” Wagner nhìn đĩa beefsteak, lại liếc mắt nhìn người vừa ăn xong, bình thản hỏi cô.
“No rồi. No rồi.” Cô lại vỗ vỗ cái bụng của mình, nở nụ cười ngọt ngào.
“Mới ăn chút xíu vậy đã no?” Chim sẻ ăn còn nhiều hơn so với cô! “Khó tránh em gầy thế!” Trên người chẳng được mấy lạng thịt.
“Gầy không đẹp sao?” Chân Chân chớp đôi mắt trong veo nhìn anh, khó hiểu hỏi.
Vô vàn người suốt ngày đòi giảm béo, giảm cân, cô đây không cần giảm cũng gầy, chẳng hay à?
“Nhưng trông em gầy quá, ôm không thích.” Anh gian manh liếc liếc về phía bộ ngực nhỏ của cô rồi cúi đầu cắt miếng beefsteak trên đĩa mình thành hai nửa, một miếng bỏ sang cho cô. “Ăn đi, hiện tại em gầy vậy không ổn, tốt xấu gì cũng phải nặng thêm khoảng hơn 10 kg nữa mới hợp.” Ôm thế mới càng thoải mái!
“10 kg?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Chân lập tức nhăn tít. “Anh muốn em phát phì thành heo à?”
10 kg không phải khối lượng nhỏ nhé! Trước kia quán nhà cô mua 10 kg thịt, cô cùng ông nội ít nhất có thể ăn hơn một tháng.
“Ý anh chính là vậy!” Wagner múc một thìa nước gà hầm đến bên miệng, khẽ cười.
Chân Chân tức khắn ré lên: “Anh! Em không thích làm heo đâu!”
Tuy rằng giờ trông cô hơi gầy nhưng ngực, mông đều có, tỷ lệ kha khá thuận mắt, sao bỗng dưng lại muốn biến cô thành bà béo?
Hừ! Cô không cần!
Cơm no rượu say, Chân Chân chìm trong rỗi rãi tự nhiên cảm thấy bứt rứt. Có lẽ do bình thường ở quán đều bận rộn, giờ bỗng chẳng có chuyện làm, cơ thể không quen lắm.
Phát hiện ở tầng hầm điều kiện vệ sinh kém đến độ làm người ở là cô phiền não, thế là Chân Chân tự động khởi động chân tay, bắt đầu quét dọn mọi ngóc ngách.
Wagner ở dưới tầng hầm này cũng đã một thời gian, nhưng anh là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, chỉ biết ăn nằm, làm sao biết dọn dẹp? Đồ dùng rồi luôn tuỳ ý ném linh tinh, chỗ nào cũng đầy rác, thậm chí có cả tạp chí mới toanh.
Chân Chân buộc phải “lập lại trật tự”, thu dọn tất cả những đống bừa bãi đó của anh, toàn bộ rác quét gọn bỏ vào thùng, tạp chí sắp xếp lại đặt ở đầu giường anh. Cô chẳng biết cuốn nào anh chưa đọc, cuốn nào anh đọc rồi nên xếp toàn bộ thành một chồng để khi anh muốn tìm đọc thì có thể tự tìm.
Wagner mặc dù mắc bệnh sạch sẽ nhưng bệnh đó chỉ biểu hiện trên người anh thôi.
Dọn dẹp tầng hầm xong, Chân Chân lại nhặt quần áo tối hôm qua bị anh vứt dưới đất lên, giặt sạch chúng, phơi ở nơi thông gió nhất dưới tầng hầm là… cửa cầu thang!
Wagner bắt chéo chân ngồi trên ghế, quan sát Chân Chân việc trước việc sau, đáy lòng không khỏi thầm thở dài. Quả nhiên là một cô gái đảm đang, trời sinh đã có tố chất làm nữ giúp việc!
Anh nhịn không nổi bèn nhàn nhạt cất giọng kêu cô: “Em chạy tới chạy lui như vậy không mệt à? Ngồi nghỉ một lát đi, quần áo đó anh sẽ vứt hết, em giặt làm gì nữa?”
Chân Chân kéo căng sợi dây phơi đống quần áo ướt sũng, mắt liếc nhìn anh một cái. “Anh này, quần áo đâu hư hỏng gì, vì sao anh muốn vứt chúng? Anh có tiền cũng đừng nên lãng phí vậy chứ! Anh phải biết rằng, người dân ở châu Phi áo còn không đủ ấm để mặc, cơm còn không có để ăn đâu. Giặt quần áo rồi anh vẫn có thể mặc lại chúng cơ mà.”
Wagner không kìm nổi ngạc nhiên bèn cười khanh khách. Châu Phi? Cô nhóc này biết châu Phi! Không ngờ đấy… Trông cô thuần khiết đơn giản như một tờ giấy trắng thế mà còn biết tới châu Phi, quả khiến người ta phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa!
Ban đầu anh cứ tưởng cô là một con ếch ngồi đáy giếng, một cô nhóc đơn giản không hiểu cũng không biết sự đời. Nhưng hoá ra, đơn giản không đồng nghĩa với việc hoàn toàn ngu muội về thế giới, có những vấn đề cô vẫn hiểu rất rõ.
Anh thụ giáo.
*thụ giáo: tiếp nhận sự dạy dỗ của người khác, ở đây ý nói Wagner nhận ra sai lầm của mình khi nghĩ Chân Chân hoàn toàn ngốc nghếch
Chân Chân phơi quần áo xong lại giặt tấm drap giường dính vết máu của cô, sau đó thấm ướt cây lau nhà rồi kéo ra khỏi phòng tắm.
Kéo tới bên chân Wagner thì cô dừng lại ngó ngó mặt anh. “Anh à, mời anh nâng chân lên chút.”
Wagner không thèm nhúc nhích, chân vẫn ung dung vểnh cao bắt chéo như cũ.
“Mời anh nâng chân lên chút đi, được không?” Chân Chân bất đắc dĩ lặp lại lời yêu cầu một lần nữa, âm lượng lớn hơn so với trước nhiều.
Wagner đợi thế mới hạ chân dài xuống, nhìn cô, nhưng không chịu nhấc chân sang chỗ khác mà trực tiếp kéo vai ôm cô vào trong lòng. Cây lau nhà trên tay Chân Chân tức thì rớt xuống đất. “Anh… anh làm gì đấy?” Sửng sốt khoảng một giây, cô rút kinh nghiệm từ các bài học trước liền theo phản xạ chống cánh tay nhỏ bé muốn thoát khỏi ngực anh.
Wagner cứ một mực ôm chặt cô, không thèm để ý tới sự phản kháng của cô, ném cô lên một chiếc giường gần nhất, nhân trước khi cô kịp rời khỏi thì đã nhanh như chớp lại ấn cô xuống giường.
“Anh! Anh đừng… đừng… đừng thế nữa!” Chân Chân nhìn anh xé rách quần áo trên người mình, vội vàng lớn tiếng ngăn cản.
“Đừng gì?” Chẳng rõ câu hỏi của anh là thực sự không hiểu lời cô hay là cố tình trêu cô, nét mặt cũng có chút ngơ ngẩn.
“Đừng xé quần áo của em nữa!”
“Ồ…” Anh kéo âm thật dài, ít nhất cũng phải hai, ba giây. “Không cho anh xé… vậy thì em tự cởi đi!”
Khó lắm mới có một lần anh thu
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay, truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.