watch sexy videos at nza-vids!
Truyen24h.sextgem.com
Tải game online cho điện thoại

Truyện ngắn Cái cốc đầu thứ 100

Lượt xem :
i ra về, lúc đó hai dì cháu Duy tranh nhau đưa nó về nhà. Nó cảm động lắm. Rồi rốt cuộc, nó được dì chở về bằng xe máy, còn Duy đạp xe đạp của nó theo sau để “trông chừng” nó và dì. Duy nói là trời mưa đường trơn trợt nên đi theo để lỡ có mệnh hệ gì thì dễ bề lo liệu.

Thế đấy, Duy luôn là một người cẩn thận, luôn quan tâm và lo lắng cho nó. Nó cảm thấy giữa nó và Duy không chỉ là tình bạn đơn thuần mà là một cái gì đó trên mức tình bạn một tí nhưng nó không nghĩ nhiều đến điều đó lắm. Cẩn thận cho người khác là thế nhưng rồi Duy lại để điều không may xảy ra với mình. Ngày hôm đó là một ngày vô cùng đặc biệt, phải thôi vì đó là ngày tổng kết năm học mà, nhưng đối với nó đây không phải là điều đặc biệt duy nhất, hôm nay còn là ngày sinh nhật của nó và cũng là ngày nó sẽ bị Duy cốc đầu nó lần thứ 100 nếu như đã không có chuyện gì xảy ra với Duy.

Nó chờ hoài mà không thấy Duy đến nên đành vào sân trường tập trung vì buổi lễ đã sắp bắt đầu. Buổi lễ đã bắt đầu, Duy vẫn chưa tới,nó đã bắt đầu thấy lo lo. Thầy hiệu phó đọc tên Nguyễn Minh Duy lên nhận phần thưởng, vẫn chẳng thấy Duy đâu. Nó cảm thấy bất an lạ thường, bình thường Duy có bao giờ đi trễ đâu? Buổi lễ kết thúc, nó thấy một phụ nữ đang nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm lớp Duy. Lại gần thì nó nhận ra là dì Phương, nhưng sao mắt dì đỏ vậy nhỉ? Nó nghĩ thầm, rồi rảo bước đi lại chỗ dì.

- Em chào cô ạ! Xong nó quay sang hỏi dì Phương:

- Dì sao vậy? Bạn Duy đâu rồi dì? Sao con không thấy bạn ấy đến dự buổi lễ?

Dì Phương nghẹn ngào:

- Hồi sáng trên đường đến trường, nó đã..nó... dì Phương nấc lên từng cơn – Nó bị xe đụng rồi, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện...nói rồi dì Phương lại khóc.

- Con đến bệnh viện không, dì chở đi?

- Dạ có...

Nước mắt nó không biết ở đâu mà cứ tuôn ra, bây giờ nó cũng đang khóc, như dì Phương. Nó sợ lắm,nó sợ sẽ không được gặp Duy nữa vì trên đường đến bệnh viện dì Phương nói với nó là Duy bị thương nặng lắm.

- Dì ơi, dì có biết vì sao Duy bị xe đụng không dì, bình thường bạn ấy cẩn thận lắm mà?

- Dì nghe mấy người chứng kiến nói thấy nó làm rơi cái gì đó khi đang qua đường, rồi nó quay lại để lượm, ai ngờ...

Dì lại khóc. Dì thò một tay móc trong túi ra cái mặt dây chuyền hình cỏ ba lá rất đẹp đưa cho nó:

- Cái vật mà nó làm rơi là cái này nè, con giữ dùm nó đi, lúc nó mới bất tỉnh, nó vẫn nắm chặt cái này...

Nó nhận lấy cái mặt dây chuyền trong một cảm giác đầy tội lỗi. Hôm trước nó có nói với Duy là nó thích câu chuyện về cỏ ba lá lắm, nó ước gì có một cái mặt dây chuyền hình cỏ ba lá. Chắc đây là quà sinh nhật của Duy dành cho nó. Bây giờ thì nó lại ước giá như nó đừng nói với Duy điều đó, nhưng mà muộn quá rồi... Vừa đến phòng cấp cứu thì nó và dì Phương cũng vừa gặp bác sĩ bước từ trong đó ra, dì Phương vội hỏi:

- Cháu tôi có sao không bác sĩ?

- Chị đừng quá lo lắng, bây giờ cháu đã qua cơn nguy hiểm, chúng tôi đã lấy hết máu bầm trong đầu cháu ra rồi, nhưng...

- Nhưng sao bác sĩ?

Nó chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bác sĩ lại nói:

- Cháu vẫn còn hôn mê, nhưng đừng lo, cháu sẽ tỉnh lại ,

- Nhỡ không tỉnh lại được thì sao bác sĩ? Nó vụt miệng hỏi.

- Không có chuyện đó đâu cháu, rồi bạn cháu sẽ tỉnh dậy sớm thôi, chị và cháu đây cứ yên tâm đi.

Duy được chuyển qua phòng hồi sức. Nó và dì Phương ngồi quanh giường bệnh của Duy. Nó thấy tay chân Duy chỉ bị trầy xước ngoài da, nhưng đầu thì lại quấn băng trắng khắp. Nó gọi điện báo cho ba mẹ nó biết là nó sẽ ở lại bệnh viện cho tới khi bạn nó tỉnh lại, ba mẹ nó đồng ý. Nó cũng gọi báo cho cái Na biết tin. Đến đầu giờ chiều, ba mẹ nó, cái Na, cô giáo chủ nhiệm và tụi bạn cùng lớp của Duy đều đến bệnh viện nhưng thăm một lát rồi họ lại về. Chỉ có nó và dì Phương ở lại. Mắt nó bi giờ sưng húp vì khóc. Duy vẫn chưa tỉnh lại. Dì Phương đang ngồi bên ngoài, bây giờ chỉ có nó ngồi bên giường của Duy. Nó mệt vì khóc quá nhiều, rồi nó thiếp đi... Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó, nó choàng tỉnh .

- Duy! Nó thét lên vì sung sướng.

- Phải tui mơ không, hay là bạn tỉnh lại thiệt vậy?

- Không phải mơ đâu!

Nó vui quá lại òa ra khóc, ôm chầm lấy Duy một cái.

- Sao Duy lại lơ đễnh vậy?

- Tui...

Nó thấy Duy dùng tay sờ soạng tìm kiếm cái gì đó một cách yếu ớt.

- Phải tìm cái này hông? Nó lấy mặt dây chuyền ra và hỏi.

- ừm..., tặng Thủy đó!

- Tui thấy Duy dại quá à, vì cái này mà để bị xe đụng.

- Cái này có duy nhất một cái, tui thà để bị xe đụng trúng tui còn hơn để cái này bị xe cán nát bét. Tui nghĩ nếu như vậy chắc Thủy sẽ chửi tui là “đồ ham sống sợ chết” phải hông?

- Hic...Tui làm gì xấu như Duy nghĩ, hồi nãy tui sợ lắm Duy có biết không?

- Sợ gì? Duy vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho nó.

- Sợ Duy sẽ không tỉnh lại nữa.

- Nếu tui không tỉnh lại thì làm sao mà tui trả được “mối thù truyền kiếp” này chứ.

Nói rồi Duy đưa tay cốc nó cái cốc đầu thứ 100, dĩ nhiên cái cốc đầu này không hề đau vì Duy vẫn còn yếu lắm, nhưng nước mắt nó lại rơi ...
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải trò chơi cho điện thoại
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Từ khóa Google : , ,

Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay,  truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn 18 + mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện ngắn hay nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.

9/640